Tình triều rút lui, tỉnh dậy, cũng không biết hôm nay là hôm nào.
Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường, lẳng lặng nhìn lên trần nhà, trong một góc, lư hương ba chân để trên bàn, lổ hổng trên đỉnh lư hương bằng ngọc vẫn toả ra làn khói nhẹ lượn lờ, cả phòng thơm mùi đàn hương thanh lãnh.
Cẩn thận cảm nhận, tuy có bủn rủn nhưng không quá đáng ngại, chỉ mặc trung y, toàn thân khô mát, trên giường cũng không có dấu vết hoan ái.
Lần này nhớ rõ mọi việc, nhưng cũng có chút đứt quãng, khi thì tỉnh táo, khi thì ý thức không rõ.
Nghiêng đầu, bóng cây lay động in vào phòng qua ô cửa sổ mở, tiếng gió ào ào, nghĩ chắc là buổi trưa.
Cũng không biết... Lam Vong Cơ đi đâu?
Đang nghĩ ngợi, không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng hắn vẫn biết có người đến, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cùng đối thượng với ánh mắt của người trên giường, nao nao, khuôn mặt thanh lãnh kềm lại biểu tình, chậm rãi khép lại cửa Tĩnh Thất, hướng về giường đi tới.
Nguỵ Vô Tiện cười duỗi tay về phía y, Lam Vong Cơ ngồi xuống mép giường, mềm nhẹ ôm lấy người.
"Có khó chịu không?"
Lắc đầu, Nguỵ Vô Tiện dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ, ngửi mùi đàn hương thanh lãnh kia, nhắm mắt lại.
Lam Vong Cơ chiều theo hắn, mặc dù kỳ mưa móc của Nguỵ Vô Tiện đã trôi qua, nhưng lúc này cũng là quá giờ mẹo.
Mùi đàn hương trong Tĩnh Thất vẫn lành lạnh mát mát, khiến người, dường như muốn ngủ.
Cho đến khi bụng thật đói khát, vặn vẹo, chui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876777/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.