Nhưng Nguỵ Vô Tiện trước sau vẫn ngủ say không tỉnh, Lam Vong Cơ ở trong từ đường bị phạt quỳ trắng đêm, suốt một đêm không ai gọi dậy, giờ Hợi không ngủ, không ai giám sát, đến khi người canh cửa Lam gia đến giờ Mẹo làm việc, y vẫn là quỳ đến đoan chính thẳng tắp, nhìn không ra bất kỳ cái gì không hợp quy củ.
Việc dạy học bị đình chỉ mà không báo trước, bọn đệ tử thế gia cũng không biết nguyên nhân, môn sinh Lam thị giữ kín như bưng, nhìn kỹ sắc mặt thì hơi nghi ngờ. Nguỵ Vô Tiện không thấy bóng dáng đâu, Giang Trừng thì sắc mặt xanh lè, hỏi tới, khoé mắt đỏ ngầu, khiến mọi người khiếp đảm lùi về phía sau.
"Ai da, đây là.... đây là như thế nào...." Mới vừa bị doạ trở về, Nhiếp Hoài Tang lắc lắc cây quạt, tay kia cầm khăn lau dòng mồ hôi lạnh, "Ta không biết, đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết, ta không biết a!"
Ngay sau đó nghe một tiếng vang lớn, đám công tử đang tụ tập cùng nhìn về phía đó.
Trong một góc Giang Trừng hung hăng vỗ mạnh xuống bàn, đứng dậy rời đi.
Lúc này thật sự là im như thóc, không có tiên sinh ở đây, cũng không ai dám rời đi, thậm chí còn ngoan ngoãn ngồi trước bàn, mở sách ra.
"Rốt cuộc là...... chuyện lớn gì đã xảy ra..." một công tử không nhịn được lẩm bẩm tự hỏi, nhưng không ai trả lời.
Lan Thất một bầu yên tĩnh.
Có người nheo mắt, đoán chừng là Lam gia và Giang gia....
***
Giang Trừng cả đêm không ngủ, Nguỵ Vô Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876770/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.