Nghĩ bản thân đã nói quá nhiều rồi, lại không ngờ là y thúc giục muốn bắt đầu, đảo mắt một cái, định bắt đầu khiêu khích, nhưng miễn cưỡng kềm lại.
"Ngươi mới vừa nói Ôn thị...." Nhưng trong đầu lại là một mớ hỗn loạn, không thể sắp xếp từ ngữ sao cho tốt... nhíu nhíu mày, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không còn thời gian nghĩ đến ý nghĩa của việc này nữa, không khỏi tiếc nuối cho Triệu gia Tam tử từng học chung, rồi lại nghĩ đến bản thân, cũng là mơ mơ hồ hồ, nhưng ngay cả khi không có những chuyện này.....
"......"
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, liếm liếm đôi môi khát khô, "Nếu không lợi dụng lúc này cùng ta lập khế ước, cho dù Ôn gia không yêu cầu lấy người, thì người nhà của ngươi cũng sẽ tách ngươi ra khỏi ta...."
"Sẽ không" Câu trả lời không biết là cho cái gì.
Chủ động vòng tay ôm cổ Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày: "Lam Trạm, muốn ta đi, ta chính là của ngươi".
Cả đời Khôn Trạch, chỉ có thể thuộc về một Càn Nguyên.
Một khi lập khế ước, dấu ấn đã in lên, mọi người đều biết, hắn thuộc về ai.
"Được"
Lam Vong Cơ thu mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên Nguỵ Vô Tiện.
Đáy mắt Nguỵ Vô Tiện loé sáng lên, rồi từ từ lại mê man đi, nhường chỗ cho làn sương bao trùm lấy.
Nụ hôn nhẹ nhàng đó, như gió nhẹ mây bay, không triền miên, cũng không liên quan đến ham muốn, chỉ là trân trọng mà tinh tế hôn lên, bốn cánh môi nhợt nhạt dán sát vào nhau.
Liên tục thật lâu mới thoáng tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-loan-xuan-som/876768/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.