Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy Ngụy Vô Tiện giận hắn. Sau khi nói chuyện với y, hắn mới phát hiện ra, Ngụy Vô Tiện đây là buồn bực đạo lữ của y vì sao không chịu ở chung phòng với y.
Lam Vong Cơ đối mặt với nghi vấn của Ngụy Anh, cũng không biết trả lời thế nào. Hắn cũng chỉ có thể nói gần đây sức khỏe Ngụy Anh không tốt. Hắn lại bận rội, vội vã giúp mọi người xây nhà dựng xóm, sợ quấy rầy tới Ngụy Anh nghỉ ngơi, dưỡng bệnh, cho nên mới đến ở bên cạnh Ngụy Anh mà không phải cùng phòng.
Lam Vong Cơ luống cuống, vội vàng chạy ra khỏi phòng Ngụy Anh. Về lại phòng mình rồi, Lam Vong Cơ sa vào trong mâu thuẫn.
Hắn yêu Ngụy Anh, muốn ở bên Ngụy Anh cả đời. Ngụy Anh cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mình hắn. Trong lòng hắn một nửa là mừng thầm, nửa kia là sợ hãi. Hắn muốn ở bên Ngụy Anh, hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau, lại sợ một ngày trí nhớ của Ngụy Anh quay về, sẽ trách cứ hắn. Hắn vốn không phải là dạng người dậu đổ bìm leo, nhưng mà trong chuyện của Ngụy Anh, hắn không cao thượng được như vậy.
Hắn không thể buông được Ngụy Anh, lại tự trách chính mình bỉ ổi. Lam Vong Cơ ở trong phòng suy nghĩ không yên, trong bất tri bất giác đã đi tới bên hồ, lại không ngờ gặp ngay Ôn Ninh ở đây: "Hàm... Hàm Quang Quân. Ngài... còn chưa có... nghỉ ngơi." Lam Vong Cơ gật đầu với Ôn Ninh. "Ừ, đi ra một chút. Ngươi sao lại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-lac/2676822/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.