Sau khi Ngụy Vô Tiện vượt qua thiên kiếp, bọn họ cũng đã đến đảo Hạ Mộc được tròn ba năm. Ở trong tương lai Lam Vong Cơ nhìn thấy cũng sắp tới ngày chết của Nhiếp Minh Quyết. Trong lòng Lam Vong Cơ bất an. Hắn không đành lòng nhìn Nhiếp Minh Quyết đi vào chỗ chết. Một là bởi vì Lam Gia và Nhiếp Gia nhiều năm quan hệ tốt.
Lúc Lam Vong Cơ còn bé, Nhiếp Minh Quyết đối với hắn không tồi, coi hắn như đệ đệ nhà mình mà săn sóc. Hắn lại còn là nghĩa huynh của huynh trưởng. Tính lên Lam Vong Cơ cũng có thế gọi hắn một tiếng đại ca.
Hai là Nhiếp Minh Quyết có quan hệ tới Ôn Tình. Mặc kệ là vong ân hay là mất trí nhớ. Chung quy không thể cả đời cứ thiếu sót như vậy. Vẫn phải nói ra cho rõ ràng.
Buổi sáng hôm nay, ăn cơm xong, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, lại thần thần bí bí kêu Lam Vong Cơ nhắm mắt lại. Lam Vong Cơ không biết Ngụy Vô Tiện muốn làm cái gì, nhưng hắn vui vẻ chiều Ngụy Vô Tiện. Nghe lời nhắm mắt lại, hắn cảm giác Ngụy Anh đeo cái gì lên cổ hắn. Hắn nhịn không được, vươn tay sờ, hình như là một cái mặt dây chuyền.
Đảo Hạ Một của bọn họ cũng coi như là đảo báu. Ở trên bãi biển nước nông, vùi dưới cát trắng là không ít báu vật. Lam Vong Cơ còn từng vớt được một loại ngọc thạch màu xanh lam từ dưới biển lên. Ngọc thạch có thể chứa không ít linh lực. Màu xanh thăm thẳm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-lac/2676813/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.