Chương trước
Chương sau
Phiên ngoại: Bạc khâm noãn
Thác nước bên ngoài động rào rào đổ xuống suốt đêm, tiếng động có tác dụng giúp người ta dễ ngủ hơn, nhưng đối với việc dập tà hỏa thì hình như không hữu dụng cho lắm. Nằm bên trên giường đá, rồng trắng thân hình vẫn đồ sộ như cũ có thể chiếm hơn một nửa sơn động khẽ hé mắt ra, nhìn từng sợi nắng rơi nghiêng vào trong sơn động, đoán chừng lúc này đã là giờ nào rồi. Y hơi cựa mình một chút, đưa mắt nhìn xuống hồ ly được bọc trong áo ngủ bằng gấm đang nằm ở bên dưới sợi râu rồng.
Vật nhỏ một thân lông mượt mà đen như mực, dường như còn chưa tỉnh ngủ, cả người cuộn tròn thành dáng vẻ cực kỳ dễ bắt nạt, nhưng lá gan thật ra lại lớn hơn trời, một chân trước để ở vảy ngược của rồng trắng, đôi mắt cong cong như vầng trăng non khép hờ, đôi tai nhọn thỉnh thoảng lại run lên giống như bị ngứa, hơi thở nhẹ nhàng bình ổn, nhưng với khoảng cách gần như không tồn tại giữa hai người lúc này thì y vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm như có như không.
Tiếp đến, một cái móng vuốt khác lại đáp lên cổ rồng, sờ soạng xuống bên dưới khoảng ba tấc, hồ ly mơ mơ màng màng hé miệng:
"Lam Trạm à, ngươi to thật đấy..."
"..."
Đại khái là hắn muốn nói về kích thước cơ thể, nhưng hướng đi của móng vuốt lại cực kỳ mơ hồ. Chẳng qua Lam Vong Cơ vốn là một người rất thẳng thắn thành khẩn, cho nên y thật sự đã hiểu sai, thế là y cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy đẩy Ngụy Vô Tiện.
Một mảng ánh sáng màu trắng nhạt hỗn độn lóe lên, sau đó không thấy con rồng trắng to lớn đâu nữa, trên giường đá lại xuất hiện một vị thần quân trên đầu có sừng rồng thật dài, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên trán nam tử đang nằm trong lòng mình.
Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng mà ngủ, bả vai mịn màng còn mềm mại hơn nước, tấm lưng trần trắng như tuyết, tấm chăn khoác hờ trên vòng eo thon gọn hấp dẫn ánh nhìn, cánh mông căng tròn nửa che nửa hở, đường cong khiến người ta dễ suy nghĩ xa xôi duyên dáng kéo dài cho đến tận khi bị tám cái đuôi lớn xoã tung che lấp.
Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy cỗ lửa nóng từ trái tim vọt thẳng xuống bụng dưới, nhịn không được đưa tay vuốt ve vòng eo nhỏ kia, đến khi sờ dần xuống đến bắp đùi thì dừng lại, không tiếp tục tiến xa hơn nữa.
Làn da mịn màng trơn nhẵn mang đến cảm xúc vô cùng tốt, tuy rằng bên trên vẫn còn lưu lại một vài vết xanh tím không biết là do bị bóp hay do bị vỗ, cùng với những dấu hôn vết cắn đỏ hồng hơi sưng lên. Dường như Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút đau lại có chút ngứa, rên nhẹ một tiếng sau đó vùi đầu trong cánh tay bật cười khẽ:
"Ưm hừ..."
Một tiếng này kéo dài thật dài, dường như đủ dài để câu luôn trái tim của người khác đi mất, nhưng tiếp đến hắn chỉ tiếp tục rúc sâu hơn vào trong ngực Lam Vong Cơ, không nói gì nữa. Tối hôm qua hắn mệt sắp chết đến nơi rồi, cực kỳ không muốn mở mắt.
Sau khi phi thăng kiếp kết thúc, hai người lập tức rời khỏi mảnh rừng rậm trước kia từng sống, tìm một sơn cốc phong cảnh tuyệt đẹp khác rồi ẩn cư sơn dã. Sau khi cởi bỏ toàn bộ khúc mắc thì tình cảm như lửa cháy thêm củi, mà kíp nổ để thổi bùng nó lên lại chỉ cần một cái hôn. Tục ngữ nói ma cao một thước đạo cao một trượng quả không sai, tuy rằng Ngụy Vô Tiện đã thèm khát mỹ sắc của sư tôn nhà mình nhiều năm nay rồi, nhưng chẳng qua là kinh nghiệm có hạn, đã thế hôn xong lại còn đắc ý vươn đầu lưỡi ra liếm một vòng quanh môi, cho nên ngay sau đó đã bị sư tôn một tay túm gáy xách lên, sải bước tiến vào trong sơn động.
Yêu hồ Ngụy Vô Tiện dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, vị thần quân đang ở bên cạnh mình, cái vị con cưng của trời từ nhỏ đã dùng tiên đạo chính thống nuôi dưỡng mà lớn, ấy thế mà một ngày nào đó cũng học được loại hành động mang tên chiếm sơn vi vương này.
Đêm đầu tiên đương nhiên là thoải mái. Nhưng "đau" thì có "đau", nhưng "mau" thì tuyệt đối không có.*
Làm đến tận giờ Dần, chim chóc ngủ dậy đã bắt đầu kêu rồi thì Lam Vong Cơ mới lưu luyến không rời mà buông tha cho hắn.
(*Từ gốc là 痛快 (thống khoái),nếu là từ ghép thì nó có nghĩa là "thoải mái, sung sướng, vui vẻ. Nhưng nếu tách từng từ đơn ra thì "thống" nghĩa là "đau" còn "khoái" có nghĩa là "mau".)
Sau đó hắn ngủ thẳng một giấc, có khi phải đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, vừa mới định duỗi lưng thì đã cảm giác được có một bàn tay đang đặt trên mông mình. Hắn muốn xoay người lại, nhưng không biết là do vừa bị làm tàn nhẫn suốt một đêm khiến từ thắt lưng đến xương sống đau nhức hay là vì cánh tay của Long thần đang đè hắn lại dùng sức quá lớn, hắn hoàn toàn không thể động đậy được.
Trong lúc vừa cọ vừa sờ thì hắn cũng vừa cân nhắc xem nên đặt bản thân mình vào vị thế sư tôn hay vẫn cứ làm đồ đệ thì tốt hơn, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu cũng không quyết định được, cho nên Ngụy Vô Tiện quả quyết buông tha ý định cự tuyệt, lựa chọn dùng tiếng cười mà mời gọi người kia.
Tiếng thở dốc của Lam Vong Cơ trở nên hết sức nguy hiểm, ngay cả ánh sáng trong đôi mắt cũng bị dục vọng đánh tan không còn một mảnh.
"Ngươi không chịu nổi."
Ngụy Vô Tiện giơ tay lên, ngón cái và ngón trỏ vòng thành một vòng tròn, còn ba ngón tay còn lại thì diễn tả một số ba, giọng nói miễn cưỡng được xem như là yếu ớt:
"Sư tôn tốt của ta ơi, đêm hôm qua làm ba lần, cả ba lần lúc mới bắt đầu ngươi đều nói là ta không chịu nổi."
"..."
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, rõ ràng là đang nhớ lại những hình ảnh kích thích tối hôm qua.
Thiếu niên đại yêu tuổi trẻ thẳng thắn, dục vọng nóng bỏng hòa hợp với vẻ ngoài xinh đẹp mê người, sâu trong trái tim lại vẫn giữ được dáng vẻ ngây thơ thuần khiết năm đó, yêu một người là sẽ yêu đến hết cuộc đời.
"Lại đang niệm luật trời đấy à? Đừng mà, đến đây đi."
Hồ ly cười cười tinh quái, có vẻ như đã hoàn toàn tỉnh ngủ, hai ngón tay đang cong thành vòng tròn cũng chậm rãi mon men xuống dưới, bao lấy bộ phận nào đó của đối phương.
Cái thứ đông tây này đúng là thiên phú dị bẩm, vừa to lại vừa dài, đã thế còn hơi cong về phía trước, lúc này đã cương cứng lên thành hình dáng rõ ràng, dùng mắt thường cũng có thể thấy những đường gân xanh nổi lên trên bề mặt. Nhịp thở của Lam Vong Cơ nghẹn lại, đẩy tay hắn ra rồi xốc chăn xoay người một cái áp lên trên lưng người dưới thân.
Ngụy Vô Tiện chỉ kịp cảm nhận được sự nguy hiểm vừa thổi lướt qua đầu, đang muốn nói hai câu lấy lòng, đáng tiếc là đã không kịp nữa rồi, một ngón tay nhanh chóng cắm sâu vào hậu huyệt của hắn.
Sau đó là hai ngón tay.
"Ưm a... Ngươi chờ... Ưm..."
Miệng huyệt vẫn còn hơi sưng, thế nhưng vách thịt bên trong lại khẩn trương mút chặt lấy hai ngón tay, giống như muốn dùng sự nóng bỏng ấy hòa tan người ta thành nước. Cảm giác kích tình đêm hôm qua vẫn còn lưu lại trong dũng đạo, giờ phút này chỉ cần kích thích một chút đã lập tức có phản ứng, chỉ chốc lát sau thì trở nên ướt át mềm mại. Lam Vong Cơ không hề phí thời gian nói nhảm cùng hắn, rút ngón tay ra, nâng thắt lưng của Ngụy Vô Tiện lên, đổi thành tính khí của bản thân, thúc thẳng vào bên trong.
Long thần có bao nhiêu thâm tình thì động tác thảo phạt dưới thân có bấy nhiêu hung ác. Miệng huyệt nhỏ bé bất ngờ bị nong rộng, Ngụy Vô Tiện lập tức cắn chặt lấy chăn, cảm giác đau đớn căng trướng từ dưới hạ thân một đường vỗ thẳng lên trên, làm đôi tai hồ ly của hắn cũng phải rũ xuống, không cách nào kìm được tiếng rên rỉ tràn ra khỏi khóe miệng.
Lam Vong Cơ cúi xuống hôn hắn, sau đó cắn lên bờ vai trắng nõn vẫn còn lưu lại dấu vết hoan ái, khoái cảm cùng đau đớn hòa tan với nhau đến mức triệt để.
Cho dù đoan chính tự kiềm chế đến mức nào, cao cao tại thượng đến đâu, nguyên thân của y chẳng qua cũng chỉ là một con rồng mà thôi, dục vọng chiếm hữu vốn là bản tính của loài rồng.
Tư thế đâm vào từ phía sau này khiến người ta sinh ra ảo giác bản thân hoàn toàn bị chiếm hữu, Ngụy Vô Tiện quỳ gối trên giường, hai tay không còn sức mà chống đỡ chính bản thân mình, chỉ có thể dùng khuỷu tay miễn cưỡng nâng người lên một chút, vì tư thế này mà mông hắn lại càng vểnh cao hơn. Hắn lúc này chẳng còn chút bóng dáng nào của một con đại yêu đã tu luyện đắc đạo, ngược lại chỉ giống một con hồ ly nhỏ chưa trải sự đời, chẳng biết làm gì khác ngoài việc nghênh đón sự xâm nhập của đối phương. Vòng tay đang đỡ lấy eo hắn của Lam Vong Cơ vừa hữu lực lại vừa đáng tin cậy, mỗi lần thúc sâu vào đều chuẩn xác nghiền qua điểm mẫn cảm nhất trong vách thịt mềm, hắn còn mơ hồ có thể nhìn thấy dương v*t của Lam Vong Cơ rút ra rồi lại cắm vào cái miệng thịt nhỏ hồng nhuận. Ngụy Vô Tiện gần như đến sức lực cầu xin cũng không có nữa, chỉ có thể mềm giọng rên rỉ, mắt thấy cả người chuẩn bị đổ sập xuống lại được người ta vững vàng đỡ thẳng lại.
Tối hôm qua vừa mới tu thành chính quả làm đến bước cuối, bây giờ đã tiếp tục nhận lấy mưa móc của Long thần, Ngụy Vô Tiện chỉ biết muốn rồi lại muốn, ham muốn nhiều đến mức phát hiện ra bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi. Hai điểm nhỏ trước ngực vì không được ai âu yếm mà cương cứng khó chịu, hắn đang chới với trong cơn sóng tình cũng muốn cố đưa tay lên vuốt ve mân mê, lại bị Long thần từ phía sau ép chặt xuống giường, thúc mạnh một cú thật sâu khiến hắn thất thần. Hơn nửa khuôn mặt tuấn lãng mị hoặc vùi sâu trong chăn, khoái cảm cuồn cuộn trong cơ thể ngưng tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt trào ra khỏi khóe mi trượt xuống rồi rất nhanh biến mất chẳng thấy tung tích.
Hết lần này đến lần khác bị thao đến mức không biết trốn vào đâu, thế nhưng cái miệng của Ngụy Vô Tiện vẫn không chịu nghe lời, vừa thở được đã bắt đầu lên tiếng trêu chọc
"Lam nhị ca ca... Ưm a... Ngươi nói xem hai chúng ta, tính là ai... A! Nhẹ một chút, đau mà... Hai người chúng ta thì ai mới tính... là người phạm thượng?"
Về nguồn gốc của cái danh xưng này, là trước khi bọn họ tìm thấy sơn cốc này một ngày, hắn hiện nguyên hình nằm bò trên đỉnh đầu Lam Vong Cơ, cầm lấy sừng rồng, chiếm lấy chỗ có tầm nhìn tuyệt hảo nhất, sau đó lúc buồn chán muốn chết nhìn lên trời thì nghĩ ra được. Hắn cảm thấy nếu hai vị Long thần đã là huynh đệ ruột thịt, mà vị Trạch Vu Quân kia lại là huynh trưởng, vậy thì vị Hàm Quang Quân này có thể gọi là...
"Nhị ca ca! Được không?"
Lúc đó Lam Vong Cơ chỉ cười nhạt không đáp, xem như là cam chịu.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngọt ngào như vừa tắm trong mật đường vậy, tuy rằng danh xưng là đứng hàng thứ hai, nhưng bản thân ai kia thì lại là người duy nhất đứng trên đầu quả tim của tiểu hồ ly hắn đó. Cho nên dù bây giờ bị đối phương thao đến mức chật vật như vậy thì hắn vẫn không hề quên việc lôi danh xưng này ra mà trêu chọc.
"Ta." Thế công thành đoạt đất của Lam Vong Cơ cũng không ngừng lại, y ghé sát lỗ tai của hồ ly khẽ cắn cắn, sau đó đáp: "Là ta phạm thượng."
"Vậy ngươi mau gọi một tiếng đi thôi."
Thân thể đã sớm quen thuộc với từng động tác yêu thương của đối phương, tiếng nước nhép nhép khi giao hợp hòa cùng với tiếng thác chảy róc rách bên ngoài càng tăng thêm vài phần dâm mỹ, thế nhưng lại chẳng thể nào át nổi tiếng da thịt va chạm vào nhau từng nhịp. Lam Vong Cơ đưa tay vuốt ve một cái đuôi hồ ly, mấy cái đuôi còn lại lập tức ngoan ngoãn mà quấn lên chân y nũng nịu. Nhưng rõ ràng là y không bị hối lộ, hạ thân vẫn thúc mạnh không chút lưu tình, mỗi lần đi vào là đâm thẳng đến tận cùng, cực kỳ chuẩn xác nghiền qua điểm mẫn cảm của hồ ly, giống như chỉ hận không thể làm đến mức đâm xuyên qua cái người đang nằm trên giường mới thôi.
Mà đáng sợ hơn chính là, y càng gọi càng thêm dịu dàng, càng gọi lại càng đâm sâu hơn.
"Sư tôn."
"Sư tôn."
"Ưm a... Đừng mà... Sâu quá... Ưm!!!"
"Sư tôn."
Thiếu niên Giao tộc ngây ngô và Long thần thuần thục dung hòa với nhau thành một thể, Ngụy Vô Tiện thật sự không thể nào chịu nổi, tính khí của bản thân ở trước người không ngừng rỉ ra chất lỏng trong suốt. Lúc hắn cắn răng chống đỡ từng trận khoái cảm ùn ùn kéo đến thì thầm nghĩ, không biết đến cùng là ai chiếm tiện nghi của ai đây.
"Nhị ca ca ta sai rồi... Đừng gọi nữa... Ngươi là sư tôn, sư tôn tốt, là sư tôn tốt nhất khắp thiên hạ này... Được không?"
Hắn cố gắng muốn quay đầu lại nhìn người kia, lại bị Long thần phát hiện ra ý đồ trước. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn lên má hắn, sau đó túm lấy cánh tay thon gọn kéo cả người hắn dựng lên. Ngụy Vô Tiện bị ép quỳ thẳng dậy, tấm lưng dán vào lồng ngực ấm ấp của người phía sau.
"Được."
Lại thêm một cú thúc vừa sâu vừa mạnh vừa hung ác, đâm đến mức hai chân Ngụy Vô Tiện run lên, há miệng thật to nhưng chẳng phát ra nổi lấy một tiếng kêu.
Rồng luôn luôn muốn chiếm đoạt.
Những thứ đã mất đi có lẽ không thể tìm lại, nhưng tương lai còn dài phía sau có thể tặng cho y tất cả, chiếc đuôi mượt mà cùng hai tai của hồ ly, biểu cảm đáng yêu hay là đáng ghét, tư thái mị hoặc bên ngoài cùng với vách thịt mẫn cảm mê người bên trong, y sẽ không buông tha dù chỉ một thứ.
Mang về, giấu đi, đặt trên giường, cởi toàn bộ, ăn sạch sẽ, sau đó hôn rồi lại hôn.
Đã cùng nhau sống sót sau kiếp nạn, vậy thì tuyệt đối sẽ không rời xa.
Đó là lý do mà y cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện có thể.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng biết rõ.
Cho nên hắn cũng cam tâm tình nguyện dâng tặng tất cả cho người kia.
Ngụy Vô Tiện bị thao đến mức bắn ra, chất lỏng trắng đục bắn đầy lên áo ngủ bằng gấm mới tinh, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, từng sợi từng sợi dán vào da thịt, khuôn mặt ửng hồng thỏa mãn, khoái cảm bùng nổ khiến hắn không nhịn được mà co rút hậu huyệt, hung hăng mút chặt lấy tính khí của Lam Vong Cơ khiến y cau mày lại, sau đó nâng thắt lưng hắn lên, mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong dũng đạo với tốc độ nhanh không tưởng.
Đôi mắt của hồ ly đen láy thuần khiết, đôi mắt của Long thần lại có màu vàng nhạt hệt như ngọc lưu ly, tựa như một bên là đêm đen một bên là bình minh sáng rọi, chỉ cần hai người đối diện với nhau, nhật nguyệt sẽ được gặp gỡ.
Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng bắn ra, chất lỏng đặc sệt bắn sâu vào từng nếp thịt trên vách dũng đạo. Y chống hai tay ở bên hông người dưới thân, khẽ thở dốc một lát chờ khoái cảm đi qua rồi mới cúi người hôn xuống cái gáy duyên dáng của người kia.
Ngụy Vô Tiện mệt đến mức đầu ngón tay cũng ngại nâng lên, nằm bẹp một lúc lâu mới nhếch miệng quay người lại. Hắn vừa động đậy đã cảm giác được có thứ gì đó chảy ra từ hậu huyệt. Hồ ly đỏ mặt, với tay túm lấy ba bốn cái đuôi đắp lên người, thầm nghĩ muốn nói gì đó để giữ chút mặt mũi của chính mình.
"Sư tôn, lần tới có thể nào... đừng chơi một tư thế lâu như vậy nữa không? Thắt lưng ta bị đâm đến mức tê dại luôn rồi."
Nhưng hắn lại bị người ta mạnh mẽ lôi ra khỏi đám lông mềm, Lam Vong Cơ không thèm để ý đến mấy lời nói xằng nói bậy cố ý trêu chọc của hắn, khoác tạm quần áo sau đó bế ngang hắn lên, vững vàng ôm vào trong ngực:
"Đi tắm."
Hắn nằm trong lồng ngực vững chãi đã lâu không gặp, đột nhiên nhớ lại những ngày còn ở trên Cửu Trùng Thiên, Long thần hay gãi gãi cái bụng mềm mại đầy lông, cùng hắn ngồi dưới ánh nắng ấm áp phí hoài thời gian ngắm cảnh ngày xuân.
Hắn tùy hứng biến trở lại nguyên thân hồ ly, lấy lý do duy trì hình người thật sự quá mệt mỏi, biến về như vậy để duy trì thể lực, sau đó nằm ngửa mặt lên, ôm lấy một ngón tay của Lam Vong Cơ đặt lên trên ngực mình, tiếp đến là đẩy trượt dần xuống bụng.
Lam Vong Cơ cũng để mặc cho Ngụy Vô Tiện ôm, nhìn đối phương nghiêng đầu dựa vào ngực y, dường như vừa bị bắt nạt vô cùng tàn nhẫn, trong lúc mê man lại còn thấp giọng lẩm bẩm gì đó.
Y ghé lại gần muốn nghe rõ xem hắn nói gì, lại chạm phải cái mũi của tiểu hồ ly.
Có chút ướt át, có chút lành lạnh.
Cuối cùng nhận được một nụ hôn của tiểu giảo hoạt trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.