9.
Sắc mặt của Lam Vong Cơ trắng bệch, đưa tay hai ba động tác đã hóa giải kết giới, đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhìn hắn chằm chằm.
"Ngụy Anh."
"Hàm Quang Quân, đã lâu không gặp."
Hơi thở của Lam Vong Cơ có chút bất ổn:
"Ngươi cũng biết ngày mai là ngày chết."
Đến ngay cả đầu Ngụy Vô Tiện cũng lười nâng lên:
"Ha ha, đa tạ nhắc nhở. Bọn họ đã quyết định xử trí ta thế nào?"
Ánh mắt của Long thần cực kỳ thê lương:
"Ba mươi ba mạng người, nợ máu trả bằng máu, dùng thân chịu thiên kiếp, đánh vỡ tiên đan, tiêu hủy tiên hồn, cấm nhập luân hồi."
Thiên kiếp có thể do thám được chỗ của chỉ nhân tiên đan, cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ đuổi theo đến chết mới thôi, Ngụy Vô Tiện muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
"Đáng tiếc, không trả đủ rồi, ta đây chỉ có chín cái đuôi thôi." Hắn nhún nhún vai, ra vẻ chẳng sao cả.
"Những người thuộc Thần tộc kia đều là do ngươi giết?"
"Một lũ kiến hôi mà thôi."
"Ngụy Vô Tiện!"
"Lam Vong Cơ!"
Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ dám gọi thẳng tục danh của Lam Vong Cơ như vậy, đúng thật là đại nghịch bất đạo, nhưng hình như Lam Vong Cơ vì thế mà bị dọa sợ, đôi mắt chậm rãi mở lớn, nhìn chằm chằm đồ đệ đang ngồi trước mặt y, hạ thấp giọng:
"Ngươi vốn không hề biết ăn năn hối cải..."
"Đó là do bọn họ gieo gió gặt bão."
Hắn cắn chặt răng, cười lạnh phun ra một câu. Hai mắt hồ ly đỏ thẫm, để lộ một phần răng nanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-kiep-hau-du-sinh/883803/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.