Chương trước
Chương sau
05.
Chập tối, Lam Vong Cơ dẫn theo người đến nhà trọ ngủ lại.
Sau khi có được đôi thỏ, cả người Ngụy Vô Tiện dường như có sức sống hẳn lên, hắn ngồi ở trên ghế, nhìn hai con thỏ quấn quýt và chơi đùa với nhau.
"Lam............"
Ngụy Vô Tiện chỉ vào con thỏ kia, quay đầu tìm Lam Vong Cơ, đúng lúc này chủ quán lại gõ cửa đưa đồ ăn tới, Lam Vong Cơ đã quay lưng về phía hắn, đi đến mở cửa.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn bóng lưng của Lam Vong Cơ, đôi tay nâng lên chậm chạp buông xuống, những lời chưa kịp nói liền bị nuốt trở lại, đợi cho đến khi Lam Vong Cơ quay đầu lại, nhìn thấy vẫn là một người giống như bao ngày trước, một Ngụy Vô Tiện độc nhất vô nhị trống rỗng vô hồn.
Dùng xong bữa tối, Ngụy Vô Tiện lấy lá cây được chủ quán nhiệt tình tặng lấy để cho thỏ ăn, lại thấy đôi thỏ con kia lại vội vội vàng vàng trốn sau lưng của Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh, lại đây." Lam Vong Cơ ôm lấy con thỏ nhỏ, nhẹ giọng nói với Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi tới.
Lam Vong Cơ đỡ hắn ngồi xuống, một tay cầm tay hắn mang theo lá cây đưa tới miệng con thỏ.
Có lẽ chính điều này đã khiến cho cơ thể của Ngụy Vô Tiện có mùi của Lam Vong Cơ, con thỏ ngửi ngửi, cái miệng nhỏ lại thò lên ăn lấy lá cây.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lam Vong Cơ cảm thấy dường như Ngụy Vô Tiện đã vui vẻ hơn một chút.
Ban đêm, Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của hắn: "Ngụy Anh, ngủ ngon."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, ngập ngừng mở miệng: "Ngủ.........ngon."
Nhưng một đêm này, Ngụy Vô Tiện chẳng thể ngủ yên giấc.
Có lẽ là vì đổi nơi ở khiến hắn cảm thấy bất an, Ngụy Vô Tiện cuộn tròn người lại, tạo thành một tư thế có thể bảo vệ bản thân, thân thể nhẹ nhàng run lên.
Hắn mở to đôi mắt trống rỗng, rơi vào trong giấc mộng kinh hoàng, âm thầm cảm nhận được nỗi sợ hãi không biết từ đâu mà đến.
"Không........cứu........." âm thanh nhỏ vụn phát ra từ trong miệng của Ngụy Vô Tiện, "Đau.........."
Trong mắt hắn có nước mắt ngưng tụ lại, từng giọt từng giọt đập mạnh vào trái tim của Lam Vong Cơ.
Ngụy Anh của y đang khóc.
Bởi vì rất sợ, bởi vì rất đau.
- - Tà mị bừa bãi Di Lăng Lão Tổ, có lẽ chính là lời nói dối lớn nhất của người trong vòng tay y.
Hắn không phải không khổ, càng không phải không mệt mỏi, chỉ là không thể ngã xuống.
Người này luôn luôn như vậy, vết sẹo vẫn chưa lành, liền đã quên đau.
Không phải không đau, chỉ là quên đi rồi.
Cho nên hắn chỉ cười.
Chỉ cười thôi.
Mọi người đã thực sự bị đánh lừa bởi nụ cười của hắn.
Tim Lam Vong Cơ như cuộn lại.
Đã có lúc, y thực sự bị sự tươi cười của người nọ mê hoặc, thực sự nghĩ rằng hắn tự tin và mạnh mẽ.
Cho đến tận hôm nay, chỉ còn lại bản năng, quên đi mất mọi sự che dấu, Ngụy Vô Tiện nói--
"Đau quá."
"Cứu ta."
Còn có---
"Lam........Trạm."
Cơ thể Lam Vong Cơ cứng đờ.
Ngụy Vô Tiện uốn cong đốt ngón tay, trong tay nắm chặt lấy mạt ngạch.
Mà từng chữ mang theo tiếng khóc nức nở của hắn, tất cả đều như lưu lại một lỗ thủng lên trái tim của Lam Vong Cơ.
Hắn nói: "Lam Trạm. "
Hắn gọi; "Lam Trạm....... "
Hắn hỏi: "Tại sao ngươi....không nhìn ta?"
Đừng đi.
Đừng rời đi mà.
Không cần chán ghét ta.
Không cần tức giận với ta đâu.
Vì sao lại không chờ ta?
Vì sao lại không tin ta?
Vì sao ngươi lại không quay đầu lại?
Vì sao.....lại không chịu nhìn ta một lần?
Ngươi nhìn ta một chút........Ngươi quay đầu lại nhìn ta một chút nha.
Ta đang.....khóc mà.
Nhưng cho đến khi bóng lưng của Lam Vong Cơ hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của hắn, Ngụy Vô Tiện vẫn không thể đợi đến lúc y quay đầu lại.
Trong những lần khắc khẩu tại Xạ Nhật Chi Chinh, mỗi một lần tan rã trong không vui, Ngụy Vô Tiện luôn nhìn thấy Lam Vong Cơ hoặc thất vọng đến cực điểm, hoặc giận hắn không chịu thay đổi mà phất tay áo bỏ đi.
Hắn nắm chặt tay lại, móng tay ấn sâu vào trong da thịt tạo thành vết thương sâu.
Rõ ràng là quay lưng về phía nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện luôn luôn không nhịn được mà quay đầu lại, trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ rời đi giống như tự ngược đãi bản thân, vừa đáng thương vừa buồn cười mà kỳ vọng y đổi ý.
"Ngươi bước nhanh quá......" Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ, âm thanh run rẩy, "Ngươi đi thực sự nhanh quá......."
Mà hắn, sớm ở một cuộc sống toàn mây đen dầy đặc, bị đạp tới một nơi chẳng thể quay đầu lại, chẳng thể tìm thấy lối ra, vẫn là không thể đuổi kịp một người đi trên đại lộ.
【Một người mất đi tương lai như ta, phải khẩn cầu như thế nào mới có thể nhìn thấy ngươi quay đầu lại vì ta đây?】
Hắn thực sự vô cùng khổ sở, nhưng người mà hắn cầu cứu----
Thậm chí còn không biết rằng hắn đang cầu cứu.
[ TBC ]
___________________________
Trans by: Dannn_pie.
Beta by: ha_vu_thanh_phong.
13.09.2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.