"Lam Trạm, ta về rồi đây! "
Ngụy Vô Tiện lắc lắc Thanh Tâm linh trên tay, lảo đảo đá mở cửa phòng mình ra, vui vẻ cất tiếng gọi Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ lại không trả lời.
Lam Vong Cơ ngồi trên ghế trong phòng, ngồi im bất động. Phòng của Ngụy Vô Tiện vốn không lớn, cũng chỉ có ở cạnh bàn ăn mới có hai cái ghế đẩu nhỏ, đến cả giường cũng là cái giường cũ dùng từ khi hắn mới đến Liên Hoa Ổ. Hắn là một người hoài niệm nhớ tình xưa, dù Giang Phong Miên đã nhiều lần muốn đổi cho hắn, nhưng hắn vẫn không muốn thay cái mới.
Đến hắn bây giờ ngồi lên cũng cảm thấy có chút nhỏ, chứ đừng nói đến Lam Vong Cơ thân mình vốn đã cao lớn hơn hắn một chút. Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn, chợt cảm thấy cái ghế kia có chút đáng thương.
Hắn đi vào, đóng cửa lại, nói: "Lam Trạm, không phải đã nói cứ ngồi lên giường đi sao? Ngồi ở đây không có chỗ để dựa, mỏi lưng lắm, ngồi lên giường có chỗ để dựa vào, ngươi đọc sách cũng thoải mái hơn."
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn không đáp lời, thậm chí cũng không thèm quay đầu nhìn hắn dù chỉ một chút, Ngụy Vô Tiện tự hỏi không biết có phải y ngủ gật trên ghế rồi không, bèn tiến lên nhẹ giọng thử gọi: "Lam Trạm? "
Lam Vong Cơ bỗng nhiên quay mặt lại, trừng mắt nhìn hắn, khoảng cách cực gần thế này khiến hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng màu lưu ly cực nhạt từ đôi mắt y, lập lòe ánh nến phản chiếu không rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-khon-can-quyet-dau/424205/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.