(过往: quá vãng. Trong ngữ cảnh trong truyện thì ý nghĩa là về thăm chốn cũ, hay nói về quá khứ đã qua.)
Ngụy Vô Tiện nói là mình sống trên núi, nhưng Lam Vong Cơ thật không ngờ, "núi" mà hắn nói lại là một tòa thi sơn hoang dã âm u như thế này.
Nơi này oán khí rất nặng, tà khí hoành hành lan tràn khắp nơi, từng tiếng kêu rên thê lương của cô hồn dã quỷ khiến cho cả ngọn núi đều hơi chấn động. Đừng nói là người bình thường, ngay cả bản thân Lam Vong Cơ, ở chỗ này lâu cũng cảm thấy áp lực, trong không khí đều là khí tức áp chế, đè ép y đến khó chịu.
Phát hiện có người sống xâm nhập, oan hồn nơi đây đều đang điên cuồng kêu gào, oán khí màu đen dần dần ngưng đọng lại, bao vây lấy hai người, phát ra những thanh âm đáng sợ, nghe như gào thét thê lương, cũng nghe như tiếng cười âm tà quỷ mị.
Lam Vong Cơ nhíu mày, còn chưa kịp ra tay thì y đã thấy Ngụy Vô Tiện tay cầm Trần Tình, xoay một vòng giữa những ngón tay thon dài, hai mắt sắc lạnh cường thế trừng một cái, hạ giọng ra lệnh: "Cút"
Trong nháy mắt, tầm nhìn trước mắt hai người liền rộng rãi, sáng sủa hơn nhiều, tất cả oan hồn tại đây đều ngoan ngoãn lui ra nhường đường cho bọn họ, dưới chân núi cũng an phận xuống, không gào thét ầm ĩ nữa.
Ngụy Vô Tiện nói: "Không sao rồi Lam Trạm, có ta ở đây rồi."
Nhưng hai hàng lông mày Lam Vong Cơ lại càng nhíu chặt hơn khi nãy, Ngụy Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-khon-can-quyet-dau/424203/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.