Thời gian trôi nhanh, đảo mắt một cái đã đến tháng chín.
[ Ở trong địa lao âm u, đại thái giám giọng sắc nhọn, sai người bưng lên một vò rượu độc.
"Giấu giếm long bào trong nhà, tác loạn phạm thượng, đúng ra là trảm cửu tộc! Nhưng chính là bệ hạ nhân từ, nhớ đến tình nghĩa trong quá khứ, nhân nhượng, đặc biệt cho ngươi một chút thể diện mà đi... Sở tướng quân, lên đường đi!"
Tình nghĩa trong quá khứ?
Sở Dục mặt không biểu tình, chỉ cười nhạt một tiếng: "Muốn ghép tội sợ gì không có lý do." Đế vương tàn bạo, văn võ bá quan quạt gió thêm củi, hoặc là khoanh tay đứng nhìn... Khương Quốc này đã không còn là Khương Quốc mà bao nhiêu thế hệ người của Sở gia liều chết bảo vệ.
Chỉ là bá tánh cùng các tướng sĩ đi theo hắn, còn có Hung Nô lòng muông dạ thú, luôn có ngày ngóc đầu trở lại... Sở Dục rung mi, bất đắc dĩ tiếp nhận chén rượu.
Rượu độc vào bụng. Một thế hệ chiến thần vĩnh viễn nhắm cặp mắt sáng như ngôi sao.
Tiểu thái giám trẻ tuổi nhìn vì thiếu niên lưng thẳng ngồi ngay ngắn trên giường trong nhà tù kia, hơi thở yếu dần, yếu dần. Chóp mũi hắn bất chợt có chút chua xót, thấp giọng thật nhỏ để không ai nghe được mà nói: "Tướng quân... đi đường cẩn trọng."
Hiện giờ thiên hạ thái bình, địch quốc cúi đầu xưng thần, đao thương nhập kho, ngựa thả Nam Sơn, tướng quân, ngài là vì công quá cao, danh quá tốt... Quân muốn thần chết, thần không thể không chết a! ]
"Cắt. Xong màn!" Nghiêm Khánh thủ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-idol-tien-ky-ao-chi-lu/954049/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.