4.
Ngụy Vô Tiện chịu đựng sự đau đớn ở vết thương ngay cổ, gần như tham lam mà nằm ở trên vai Lam Vong Cơ, ghé sát vào cổ y mà ngửi. Việc này thực sự xúc phạm đến Càn nguyên, lại mang theo một ít ý tứ cầu hoan. Đáng tiếc Nguỵ Vô Tiện lại không rõ, hắn chỉ cảm thấy trên người của Lam Vong Cơ có một mùi hương rất dễ ngửi. Được mùi đàn hương vây quanh, cơn đau ở bụng dưới dần dần yếu đi, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ bồi hồi ở tuyến thể của Ngụy Vô Tiện, khẽ vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của hắn, ngón tay chậm rãi siết thành nắm đấm, như thể y đã hạ quyết tâm. Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng không nói cho Ngụy Vô Tiện cách khống chế tin hương của mình.
Vỗ về lưng của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đỡ hai vai của người trong ngực, kéo ra một chút khoảng cách. Con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào đang mơ màng của Ngụy Vô Tiện: " Ngụy Anh, tỉnh táo lại!"
Kỳ thật một Khôn trạch dù đang ở trong tin kỳ hay sau tin kỳ đều rất nghe lời của Càn nguyên, Ngụy Vô Tiện lúc này cũng vậy, hắn run nhè nhẹ, hai mắt cố gắng nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh, ta muốn mang ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Vong Cơ vẫn luôn là lời ít ý nhiều.
Câu nói này tựa như đả kích đến Ngụy Vô Tiện, hắn run lên một hồi, đôi mắt đen láy cũng dần trở nên đỏ thẫm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-hac-tam/1159322/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.