Chương trước
Chương sau
01.
Gió lạnh đến thấu xương, ngay cả ánh trăng cũng mang theo một cỗ sát khí điêu tàn, Ngụy Vô Tiện nằm ở trong doanh trướng đơn sơ, cố gắng hít thở.
Hắn sử dụng công pháp âm tà, các tu sĩ trong bách gia đối với hắn đều là vừa hận vừa sợ, bao nhiêu ngươi đều trông mong nhìn thấy hắn tẩu hỏa nhập ma, làm sao có thể có ai nguyện ý giúp hắn dựng quân doanh. Ngay cả cái doanh trướng rách mướp này, cũng là do tự tay hắn thao túng hung thi dưới hàng trăm ánh mắt của những người giám thị hắn mà xây dựng lên.
Ngụy Vô Tiện nằm trên chiếc giường với cái đệm và chăn mền rách nát, trong hơi thở lại lẫn theo vô số hương vị kì dị, cả người hắn đau đớn bất kham, một cỗ nhiệt khí trong người đấu đá lung tung. Ngụy Vô Tiện cảm thấy không ổn, liền cố gắng ngồi dậy, run rẩy muốn vẽ cho mình một đạo phù chú, nhưng còn chưa kịp cắn đứt ngón tay, một cảm giác đau kịch liệt ở phía sau gáy liền rút đi toàn bộ khí lực của hắn.
Một mùi rượu bộc phát ra từ trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện, nồng đặc đến thấm vào lòng người. Trong đôi mắt mở to của Ngụy Vô Tiện, nỗi sợ hãi dâng lên như một cơn sóng lớn, hắn phân hóa, không phải một Càn nguyên cường đại, mà là một Khôn trạch! Là một con mồi!
Rượu hương tỏa ra bốn phía, phía ngoài doanh trướng, đã có một số Càn nguyên nghe được mùi hương này, đám người có phần ồn ào, trong bóng đêm dục vọng bắt đầu nỗi dậy.
"Ở gần đây có một Khôn trạch sao? Ta ngửi thấy được!"
"Ta cũng vậy, tìm thử xem, nếu bắt được lão tử phải sảng khoái một phen!"
"Cùng nhau cùng nhau, ta đã nhịn bốn tháng nay rồi, cũng nên tìm một tên Khôn trạch đến an ủi lão Nhị nhà ta một chút!"
"Đúng vậy, từ khi Xạ Nhật chi chinh bắt đầu, ta vẫn luôn giống như hòa thượng! Nếu không được khai trai, tự thân ta sẽ tìm một cái miếu mất!"
"Các huynh đệ, mau chạy đi tìm, tìm được liền cùng nhau chơi!"
Ngụy Vô Tiện giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng ngoài thống khổ dãy giụa, hắn thậm chí còn không thể buộc chặt mình lại. Tiếng bước chân dần dần đến gần cùng với âm thanh của một nhóm Càn nguyên, lại tựa như tiếng kêu gọi đến từ địa ngục, tội ác kinh khủng.
Giơ tay đụng đến Tùy Tiện cách đó không xa, đầu óc của Ngụy Vô Tiện hỗn loạn tột độ, khó có được nữa khắc thanh tỉnh. Nếu như bị giày xéo, không bằng liền kết thúc mọi chuyện, bản thân không có người thân, không có ái nhân, vì vậy, sẽ chẳng có ai thương cảm vì hắn.
Ngụy Vô Tiện dùng thật nhiều sức lực mới có thể cắn răng ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo vầng thái dương. Bước chân càng lúc càng gần, Ngụy Vô Tiện gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa của doanh trướng, bây giờ ngay cả đứng dậy cũng đã dùng hết sức lực của hắn, thì làm sao có thể đánh bại được Càn nguyên vốn cường đại cho được. Hắn liều mạng dùng hết sức lực rút Tùy Tiện ra, mũi kiếm sắc bén ánh lên tia sáng sắc lạnh trong đêm tối.
Cửa của doanh trướng bị kéo lên, lộ ra khuôn mặt của một người xa lạ. Kẻ đó hiển nhiên không hề nghĩ tới Khôn trạch phát nhiệt này lại là người vừa được nghe đến tên đã khiến kẻ khác sợ mất mật Ngụy Vô Tiện, không khỏi lắp bắp một chút: " Đây, đây là chỗ ở của Ngụy công tử à."
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện âm lãnh, hai tròng mắt lộ rõ lệ khí. Kẻ kia run run một chút, nhưng khi nhìn đến đôi má ửng đỏ của Ngụy Vô Tiện, đôi mắt đào hoa lóe lên lệ quang, lại không tự chủ được mà nuốt nước bọt, tựa như hạ quyết tâm, quay đầu về phía bên ngoài la lên: "Tìm được rồi! Người ở đây! Mau chạy đến đây!"
Trong lòng Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, gã gọi người, tất cả mọi người sẽ biết Ngụy Vô Tiện hắn là một Khôn trạch!
Vì khẩn trương khiến cho tin hương của Ngụy Vô Tiện phát ra càng lúc càng nhanh, hắn nghe rõ tiếng tim đập của chính mình cùng với vô số tiếng bước chân từ tứ phía, cười thê lương, trong lòng biết rõ bản thân xong rồi.
Ngồi ở trên đệm chăn bị rớt xuống đất, Ngụy Vô Tiện cố gắng nâng Tùy Tiện nặng tựa ngàn cân lên, khẽ hạ xuống cần cổ trắng nõn một vết, máu tươi nhất thời văng ra khắp nơi.
Ngụy Vô Tiện mềm mại ngã xuống, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, hắn nhìn thấy một bàn tay vươn tới mình, nhưng thân thể mềm mại sớm đã không còn có thể chống đỡ được bất kỳ động tác nào nữa.
Ánh trăng của đêm nay rất đẹp, Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, trong bóng đêm chỉ lờ mờ cảm thấy có một tà áo màu trắng, nhưng lại ở ngoài tầm với, làm thế nào cũng không đụng vào được.
Bên kia, ở doanh trận của Lam gia, Lam Vong Cơ đang ngồi đánh đàn thì đột nhiên cảm thấy tim đập cực nhanh, một loại khó tả mà dụ hoặc kích thích đọng lại trong người. Lam Vong Cơ lắc đầu, thu cầm lại, một mình đi ra khỏi doanh trướng.
"Vong Cơ?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầy, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lam Hi Thần, vội vàng hành lễ: "Huynh trưởng."
Gật gật đầu, Lam Hi Thần hỏi: "Là do chiến sự quá căng thẳng sao? Nhìn sắc mặt của ngươi không được tốt lắm."
"Không sao." Lam Vong Cơ ngắm nhìn ánh trăng ảm đạm trên kia, đáp: "Ta muốn đi xung quanh một chút."
"Vậy nhớ phải cẩn thận."
"Được."
Nắm chặt Tị Trần trong tay, Lam Vong Cơ đi về phía doanh trướng của Giang gia, lần trước y cùng với Ngụy Vô Tiện tan rã trong không vui, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy người nọ.
Y có chút ảo não vì bản thân không giỏi ăn nói, khiến cho mối quan hệ vốn đã cứng nhắc nay lại càng thêm bấp bênh.
Tới gần Giang gia, Lam Vong Cơ ngửi thấy một cỗ rượu hương và mùi máu tanh như ẩn như hiện. Trước đó không lâu y vừa phân hóa thành Càn nguyên, có thể dễ dàng nhận ra rượu hương chính là tin hương của Khôn trạch, mà mùi máu tươi.....
Y nghĩ đến việc có thể có Càn nguyên nào đó muốn ép buộc khôn trạch, liền vội vàng lấy ra một viên thanh tâm đan từ trong túi càn khôn ăn vào, sau đó nhanh chóng chạy về hướng mùi hương tỏa ra. Nhưng y càng đến gần lại càng sợ hãi, chẳng lẽ là liên quan đến mạng người sao?
Đang lo nghĩ ngợi, y liền nhìn thấy một tu sĩ người dính đầy máu tươi, hoang mang rối loạn chạy sượt qua vai của y, còn có vài người khác cũng đi về phía hướng tu sĩ đó đang chạy.
Giữa vô số lời nói của đám người kia, Lam Vong Cơ nghe được ba chữ "Ngụy Vô Tiện".
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, thần sắc của Lam Vong Cơ lạnh như băng, rút ra Tị Trần nhanh chóng ngự kiếm đến nơi bắt nguồn của tin hương kia.
Dưới những cành cây khô, được dựng lên một doanh trướng cực kì rách nát, mà ở cạnh đó, có hai tu sĩ đang đào hầm, còn có vài tên khác đang ôm theo một người đi từ doanh trướng ra.
Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, vung tay chém ra một nhát kiếm, Tị Trần liền đâm thẳng vào trái tim của một tên tu sĩ.
Tiếng thét chói tai truyền đến bên tai Lam Vong Cơ, nhưng căn bản là y không nghe thấy gì cả, người phía trước hai mắt nhắm nghiền, một thân máu tươi đó là ai? Là Ngụy Anh sao? Không phải, vài ngày trước hắn còn đang vui vẻ cãi nhau với y mà.
Chân Lam Vong Cơ mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối xuống đất, tiến tới chậm rãi ôm lấy Ngụy Vô Tiện vào lòng, trên người hắn còn đang tỏa ra một rượu hương thoang thoảng, Lam Vong Cơ sửng sốt, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện, chắc hẳn Ngụy Vô Tiện vừa mới phân hóa, thân thể yếu ớt, mắt thấy bản thân sắp bị người khác làm nhục nên mới tự sát.
"Ngụy Anh........." Lam Vong Cơ ôm chặt thân hình hơi lạnh của Ngụy Vô Tiện, hai mắt đỏ bừng đến dọa người. Run rẩy nắm lấy tay của Ngụy Vô Tiện, thì bỗng một nhịp nhảy lên vô cùng mỏng manh khiến Lam Vong Cơ trợn tròn mắt.
Ôm chặt Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vội vàng ngự kiếm về phía doanh trận của Lam gia.
______________________________
Bộ này chạy theo raw nên mọi người cứ bình tĩnh nhé, hối thì mình cũng chịu thuaaaa
______________________________
Trans by: Dannn_pie.
Beta by: ha_vu_thanh_phong.
27.09.2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.