Chung quy là Ngụy Vô Tiện vừa cùng nhục thân dung hợp không lâu, tay chân có chút không lưu loát, ngày thường đều vịn tay Lam Vong Cơ đi vài vòng trong viện, Ngụy Vô Tiện đi một vòng liền trực tiếp ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào cây cột gỗ lim, "Sớm biết còn phải thích ứng với nhục thân, không bằng cả đời làm quỷ hồn."
Lam Vong Cơ nắn nắn cổ tay Ngụy Vô Tiện, trong ánh mắt tràn đầy không tán thành, Ngụy Vô Tiện rụt cổ lại, lấy lòng gặm lên cằm y một cái, "Ta nói đùa."
"Huynh trưởng đưa thư tới." Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện chỉ nói bậy mà thôi, y cũng không xoắn xuýt nhiều về việc này, đem thư đưa cho Ngụy Vô Tiện, "Trong gia tộc đã biết chuyện của ta và ngươi."
Ngụy Vô Tiện vốn uể oải dựa trên cột phơi nắng, tiếp nhận thư trong tay y còn chưa kịp xem đã nghe lời nói của y, nhất thời ngồi ngay ngắn, sắc mặt hiếm thấy mang theo vài phần kinh hoảng, "Sau đó thì sao?"
"Trong thư có ghi." Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện vào ngực, "Chúng ta trở về đi."
Chóp mũi tràn ngập đàn hương quen thuộc, Ngụy Vô Tiện tựa trong ngực Lam Vong Cơ xem hết thư, hai đầu lông mày có chút xoắn xuýt.
"Ngụy Anh?"
"Không có việc gì." Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, đem thư tín xếp lại thả vào tay áo, "Ta sợ chọc tức những lão trưởng bối trong nhà ngươi."
"Sẽ không, có ta." Lam Vong Cơ đặt cằm ở bả vai Ngụy Vô Tiện, động tác như vậy nếu đổi lại là mười mấy năm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dong-nhan-abo-dao-yeu/750704/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.