Thần tiên đánh nhau. Người tao ương chính là dân chúng phàm dân. Gia tộc như Cô Tô Lam Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Ba Lăng Âu Dương Thị, cùng với linh tinh một vài gia tộc nhỏ khác còn có vài phần để ý dân chúng. Còn lại là không có chút nào quan tâm. Nơi nào họ đi qua là nơi đó xác chết hằng hà, xa số. Với dân chúng phàm nhân mà nói, cái gọi là tu sĩ tiên môn còn đáng sợ hơn tai họa nhiều. Có điều kiện, tự nhiên là muốn tìm nơi an ổn mà đi, đợi cho đám tiên môn tu sĩ thường ngày tự cao tự đại đó đánh xong, phân chiến lợi rồi mới về.
Nhưng hiện giờ là cả cái tiên môn, hoặc là nói, cả cái tu chân giới đều tham dự trong đó. Liền ngay cả tán tu cùng với tông môn nhỏ ngày thường giấu trong núi sâu không ra cũng bị cỗ tà phong này một hơi quét ra. Không ai có thể siêu thân nơi ngoại thế. Đại khái cũng chỉ có một mạch của Bão Sơn Tán Nhân. Đó là tìm không thấy. Nếu mà tìm được có lẽ cũng không thể phóng khoáng đứng ngoài cuộc như vậy. Bão Sơn Tán Nhân tị thế không ra quả nhiên là nhìn xa trông rộng!
Bọn họ muốn khóc!
Miệng không dám nói, nhưng trong lòng thì hùng hùng hổ hổ thầm mắng. Một đám tiên môn chết dẫm này, cả ngày thu cung phụng không làm việc cũng thôi đi. Cùng lắm thì trộm ra tiền mời tán tu. Bây giờ còn cả ngày đánh nhau, tranh đoạt lãnh địa phàm nhân của bọn họ, làm cho bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-di-lang-lao-to-di-doi-tien/3169651/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.