Thần tiên đánh nhau. Người tao ương chính là dân chúng phàm dân. Gia tộc như Cô Tô Lam Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Ba Lăng Âu Dương Thị, cùng với linh tinh một vài gia tộc nhỏ khác còn có vài phần để ý dân chúng. Còn lại là không có chút nào quan tâm. Nơi nào họ đi qua là nơi đó xác chết hằng hà, xa số. Với dân chúng phàm nhân mà nói, cái gọi là tu sĩ tiên môn còn đáng sợ hơn tai họa nhiều. Có điều kiện, tự nhiên là muốn tìm nơi an ổn mà đi, đợi cho đám tiên môn tu sĩ thường ngày tự cao tự đại đó đánh xong, phân chiến lợi rồi mới về.
Nhưng hiện giờ là cả cái tiên môn, hoặc là nói, cả cái tu chân giới đều tham dự trong đó. Liền ngay cả tán tu cùng với tông môn nhỏ ngày thường giấu trong núi sâu không ra cũng bị cỗ tà phong này một hơi quét ra. Không ai có thể siêu thân nơi ngoại thế. Đại khái cũng chỉ có một mạch của Bão Sơn Tán Nhân. Đó là tìm không thấy. Nếu mà tìm được có lẽ cũng không thể phóng khoáng đứng ngoài cuộc như vậy. Bão Sơn Tán Nhân tị thế không ra quả nhiên là nhìn xa trông rộng!
Bọn họ muốn khóc!
Miệng không dám nói, nhưng trong lòng thì hùng hùng hổ hổ thầm mắng. Một đám tiên môn chết dẫm này, cả ngày thu cung phụng không làm việc cũng thôi đi. Cùng lắm thì trộm ra tiền mời tán tu. Bây giờ còn cả ngày đánh nhau, tranh đoạt lãnh địa phàm nhân của bọn họ, làm cho bọn họ sống cũng không nổi. Dẫu sao bảo vệ cái mạng chó quan trọng hơn. Nhưng mà đại loạn chiến trải dài khắp thiên hạ. Đi đâu mới có thể giữ cái mạng đây?
Không thể nghi ngờ là đi chỗ có gia tộc còn bận tâm vì phàm nhân bọn họ. Vì thế, Cô Tô, Thanh Hà, Ba Lăng nghênh đón làn sóng di dân thật lớn. Kẻ có tiền có thể chuyển cả nhà mà đi. Nhưng mà trong thời loạn thế, không tiền, không vật tư, không có đồ ăn, thức uống thì càng là một bước khó rời. Cũng có không ít người nguyện canh giữ quê cũ, chờ đợi tiên môn không biết khi nào mới buông đao.
Di Lăng Lão Tổ mất hứng. Cái quỷ gì? Các ngươi thích đánh thì đánh đi. Đi nhục nhã, ức hiếp phàm nhân có cái gì thú vị? Nhị ca ca của y đều vì chuyện này mà lo lắng tới không được. Quả thật là không thể tha thứ!
Vì thế, Di Lăng Lão Tổ giơ Trần Tình ở trên Loạn Táng Cương thổi cả một canh giờ. Đám tu sĩ đang loạn chiến không coi dân chúng vào đâu này, cũng không biết là cái thế gia nào, bị một đám hung thi, quỷ vật không biết từ đâu nhảy ra, đánh cho một trận tơi bời. Đánh xong còn bị hồng y nữ quỷ cười hì hì, kéo qua một bên hỏi đám dân chúng phàm nhân đang lạnh run: "Ngươi nhận ra hắn là ai không?"
Dân chúng phàm nhân lắp bắp: "Có... có... Diêu... Diêu tông chủ."
Nụ cười của hồng y nữ quỷ xinh đẹp vụt tắt, nhìn nhìn người bị ấn xuống đất, không động được, nhưng lại như béo hơn hai vòng này, nói: "Đánh tiếp! Công tử nói phải đánh cho bà già hắn cũng nhận không ra!"
Dân chúng phàm nhân nguyên bản còn sợ muốn chết trợn mắt, há hốc mồm. Lại qua một trận đánh, nữ quỷ xinh đẹp kia lại hỏi tiếp. Rốt cuộc hắn lắc đầu, tỏ vẻ không nhận ra nữa. Diêu tông chủ kia cũng là hít vào thì nhiều, thở ra thì thiếu.
Tận lực chơi một hồi. Một đám bị đánh cho bà già nhìn không ra, còn bị quăng về nhà. Sau đó còn thu được hóa đơn từ Loạn Táng Cương. Cái gì phí phẫu thuật thẩm mỹ, phí chăm sóc, phục vụ tận cửa, vân vân đủ thứ phí dịch vụ kỳ diệu tới không thể hiểu nổi. Mấu chốt là còn đặc biệt cắt cổ... Một đám người tức giận đến không nói nổi, nhưng cũng không dám không trả tiền. Nuốt cả răng bị đánh gãy và máu vào bụng, cắn răng nhả ra tiền mồ hôi nước mắt bọn họ vừa cướp được từ trong tay dân chúng xong, cân nhắc làm thế nào lột được lại từ trong đám dân chúng. Không đợi bọn họ cân nhắc xong, dân chúng phàm nhân trên lãnh địa của bọn họ cũng chạy hết rồi!
Nghe nói mười vạn ngọn núi oán khí của Di Lăng Loạn Táng Cương đã được Di Lăng Lão Tổ tinh lọc hơn phân nửa. Y còn rất bảo vệ nhóm dân chúng. Tuy là vẫn có chút sợ, nhưng ngẫm lại một đống hóa đơn cho các thế gia chạy tới trước mắt, có lẽ là cũng không tệ hơn đi!
Di Lăng Lão Tổ vạn vạn tuế! Di Lăng Lão Tổ vạn thọ vô cương! Chúng ta tới tìm lão nhân gia ngài làm nơi nương tựa đây!
Vì thế chờ đến nhóm tiên môn phá sản này phản ứng, nhóm dân chúng cũng chạy sạch sẽ rồi. Cả đám bọn họ toàn bộ thành tư lệnh "không quân" hết rồi! Một đám há hốc mồm không thôi. Cái này... Về sau bọn họ đi đâu tác oai tác phúc đây? Tiếp tục đi bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương? Xì... Sao có thể. Di Lăng Lão Tổ có thể phái hung thi, quỷ vật đến đánh cả đám bọn họ. Bọn họ trực tiếp đưa tới cửa còn không phải là trực tiếp bị băm thành vằn thắn, quăng vào nồi nấu luôn rồi sao?
Nhưng... nhưng....
Một đám hoàng thân quốc thích, tướng quân, đại nhân nguyên bản là đi hướng Cô Tô, thế mà mấy mắt nhìn nhau, mấy mày nhướng lên, mấy môi giật giật meo meo, quay đầu liền chạy về hướng Di Lăng rồi. Ừ! Thanh Hà, Cô Tô to như vậy. Tuy là phong cảnh đẹp, cũng để ý đám phàm nhân bọn họ, nhưng rốt cuộc vẫn kém Di Lăng a! Di Lăng Lão Tổ nói rõ y không thích nhóm tu sĩ liên lụy dân chúng. Y thủ tọa ở trên Loạn Táng Cương. Có ai còn đặc biệt tới cửa tìm chết?
Một hồi tai biến tiên môn chậm rãi, liền cứ như vậy qua loa xong việc. Sau một trận phẫu thuật thẩm mỹ quy mô lớn bắt buộc, chỉ còn có lèo tèo mấy cái tuấn nam, mỹ nữ tự nhiên của mấy nhà may mắn còn chưa bị quỷ binh, quỷ tướng của Di Lăng Lão Tổ săn sóc. Một đám tuyệt đối là mặt rồng, chất phượng. Ngay cả đám Nhiếp Gia đại quê mùa cũng treo đám đồng hành thất bại phẫu thuật thẩm mỹ đánh cho ra ngoài hệ ngân hà luôn. Ừ, ít nhất là ba tới năm năm cũng chưa khôi phục lại được giá trị dung nhan.
Không có phàm nhân chống đỡ, tiên môn này cũng chỉ có thể xuống dốc, kêu khóc bị gia tộc khác hợp nhất.
Di Lăng thật ra được khai phá tốt lắm. Tuy là xây mới nhưng cũng phồn hoa đủ so với người. Di Lăng Lão Tổ rất là vừa lòng. Buồn cười. Tiền của đám tiên môn phá sản đó, bảy thành rơi vào túi tiền của y. Làm ăn với Nhiếp Hoài Tang chưa bao giờ dừng. Cửa tiệm ở nơi nào, nơi đó liền làm ăn tốt lắm. Tiền tự nhiên là ào ào tới. Chuyện kinh doanh ở Di Lăng của bọn họ đương nhiên là rất tốt.
Địa bàn vì dân chúng di cư mà hoang vu cũng có hơn phân nửa rơi vào trong tay Di Lăng Lão Tổ. Y vung một bàn tay to. Các vị, có nguyện ý đi xây dựng hạ tầng không?
Kết quả đương nhiên là khả quan. Chỉ cần là chỗ họ Ngụy thủ tọa, ta liền an tâm.
Rốt cuộc, Di Lăng Lão Tổ dựa vào kinh tế tuyệt đối cùng với miệng người, trở thành người thắng lớn nhất của loạn đấu tiên môn.
Thuần thục, dốc hết sức hàng thập, hết thảy coi như quay về phồn vinh như trước. Thậm chí còn phồn vinh hơn. Trong mắt dân chúng phàm nhân tỏa ánh sáng. Bọn họ thấy được hy vọng. Người cho bọn họ hy vọng lại là Di Lăng Lão Tổ ác danh rõ ràng.
Hết thảy bụi bặm rơi xuống rồi, kim đan Ngụy Vô Tiện dùng oán khí tu thành vỡ vụn ra, thành anh. Vết thương kinh mạch cùng với ám thương cũ được lôi kiếp tu bổ. Y rốt cuộc tu thành viên kim đan đệ nhị, là kim đan dùng linh lực tu thành. Y cao hứng rút Tùy Tiện, chỉ dùng linh lực đại chiến ba trăm hiệp với Lam Vong Cơ.
Tiếc nuối và chấp niệm tất cả đều đạt thành như mong muốn, Nhưng cha, mẹ, các ngươi rốt cuộc ở phương nào? Mấy năm nay A Anh độ hóa nhiều linh hồn như vậy, tinh lọc nhiều oán khí như vậy, vì sao còn chưa tìm được tăm hơi của hai người?
Một màn trên Loạn Táng Cương kia làm cho Ngụy Vô Tiện kiếm được đầy bồn, đầy bát, còn thêm một cái đạo lữ. Năm thứ bảy sau bao vây tiễu trừ, Loạn Táng Cương nghênh đón vài vị khách đặc biệt. Theo lời, bọn họ đến từ một mạch của Bão Sơn, phụng mệnh Bão Sơn đưa tới hai cái hồn phách. Lúc hai cái hồn phách một đen một trắng kia hiện ra trước mắt y, Ngụy Vô Tiện bật khóc.
"Cha, mẹ."
Bọn họ cười, kêu lên: "A Anh. A Anh của chúng ta trưởng thành."
Hồn phách của bọn họ vốn đã tán rồi. Là Bão Sơn Tán Nhân quyết ý dùng cấm thuật tụ họ trở về. Đồ đệ của một mạch Bão Sơn xuống núi, một đám không ai được chết già. Tuy có nói vào đời là không được quay đầu trở về núi, nhưng làm sao thật sự là không thèm để ý đâu?
Vì thế, lúc Bão Sơn Tán Nhân nguyên bản sắp sửa đột phá Đại Thừa Kỳ phi thăng, áp bức tụ hồn của Duyên Linh Đạo Nhân về, tu vi rút xuống còn Nguyên Anh cảnh. Lại vì Tàng Sắc Tán Nhân và Ngụy Trường Trạch mà nguyên thần bị thương nặng. Nguyên anh trong đan phủ cũng gần như nứt ra làm hai.
Ngụy Vô Tiện giật mình. Đời trước hiến xá, linh thức của tiểu sư thúc đột nhiên toàn bộ quay về. Nếu là bởi vì sư tổ lại dùng cấm thuật mà thành, chỉ sợ là... đã ngã xuống rồi.
Sư tổ.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện không biết là cảm giác gì. Dưới sự chỉ đạo của cha mẹ, y tìm được bội kiếm năm xưa. Thi cốt năm đó ngã xuống đã không còn. Bội kiếm dùng làm mộ chôn quần áo, di vật của bọn họ, thiết lập linh đường, từ đường, viết gia phổ, xây Quy Hải Tông, mở rộng thu môn đồ. Không hỏi xuất thân, chỉ hỏi tâm tính, năng lực. Người có nhất nghệ tinh, tâm cũng chính liền có thể trở thành người của Quy Hải Tông.
Ngày thứ hai xong lễ thành lập Quy Hải Tông, trưởng lão của Quy Hải Tông cùng nhóm sư thúc, sư bá của một mạch Bão Sơn ôm lễ trọng đi về hướng Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tuy là không muốn, nhưng năm đó Lam Vong Cơ dùng cái thân phận "tiền chuộc" mà bước vào Loạn Táng Cương. Hiện giờ lễ tạ thần qua đi là lễ cưới xin tông chủ phu nhân. Cái này là cho Cô Tô Lam Thị thể diện rồi. Cũng không thể bắt tông chủ nhà người ta lại đây ở rể. Ở rể cũng không thể là tông chủ. Hơn nữa Lam Thị của bọn họ hiện giờ không thể so sánh với Quy Hải Tông. Lam Khải Nhân cùng chúng trưởng lão đau lòng nhìn cải trắng trong veo mọng nước nhà mình mặc một thân áo đỏ vừa đi không trở lại. Nhìn xem tông chủ nhà mình càng cảm thấy sốt ruột. Càng sốt ruột hơn chính là tông chủ nhà mình vậy mà còn thiếu Ngụy Vô Tiện một khoản nợ kếch xù!
Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ từ đây về sau cả đời thuận ý, được người tôn kính, cũng không có ai dám chọc.
Mà Cô Tô Lam Thị Lam Hi Thần không biết là có phải vì lịch lãm bên trong Bách Vị Nhân Sinh không, da mặt càng dày. Khắp thiên hạ cũng chỉ có mình y dám thiếu tiền của Di Lăng Lão Tổ mà không trả. Mà là một khoản nợ khổng lồ như vậy. Bị Di Lăng Lão Tổ ngày ngày rượt đuổi, cho tới lúc phi thăng vẫn là một đồng không trả.
Di Lăng Lão Tổ hu hu hu: "Lam Trạm, đại ca ngươi chơi trò lưu manh!"
Hàm Quang Quân nhìn nhìn huynh trưởng chân thành, ôn nhu nhà mình, lại ôm đạo lữ nhà mình về phòng an ủi đi. Về phần an ủi thế nào... dù sao đệ tử của Quy Hải Tông mấy ngày không thấy mặt tông chủ nhà mình là chuyện nhất định rồi.
- ----------------
HOÀN CHÍNH VĂN