Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên thứ có thể miễn cưỡng gọi là giường, trừng lớn mắt nhìn trần nhà có hơi quen thuộc.
Sở dĩ nói "miễn cưỡng" là bởi vì thứ này căn bản không phải là giường. Chỉ là sàn đất bên trên trải mấy tấm da động vật làm thành cái giường tạm bợ. Về phần nóc nhà, ách, chỗ này là một hang núi. Đó là vòm hang.
Chỗ chết tiệt này sao lại nhìn quen mắt như vậy? Ta sao lại tới đây?
Ngụy Vô Tiện muốn đứng dậy, đi một vòng xem cho rõ, nhưng y cơ bản là không động đậy được. Ngụy Vô Tiện kinh hãi. Lẽ nào là y nhập vào thân thể người bị liệt? Còn vì sao y không mãi hiện tại còn là em bé? Đó là vì một đời trước ở trong bụng mẹ, y vẫn nhớ y năng động dường nào. Hơn nữa, đảo mắt xuống thân thể này, có đứa trẻ nào to xác như vậy? Liếc mắt một cái lại nhìn thấy quần áo đen thui. Ý. Quần áo này nhìn cũng quen mắt quá đi!
Trí nhớ dài hạn bỗng chốc ập về. Y bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra đây là Phục Ma Động. Cũng không biết vì sao y lại trở về thời của Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, mà lại còn có ký ức đầy đủ.
Hiện tại là lúc nào?
Trí nhớ Ngụy Vô Tiện không tốt. Một đời kia của Di Lăng Lão Tổ cũng không có thứ gì đáng nhớ ngoại trừ ông cụ non họ Lam. Một đời kia bắt đầu từ lúc hiến xá lại thật tốt. Ông cụ non đối với y thật ngoan ngoãn, phục tùng, nâng niu. Ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-di-lang-lao-to-di-doi-tien/267779/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.