🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ban ngày, những cuộc nói chuyện với nhau trong Nhã Thất vẫn được tiến hành cẩn thận tỉ mỉ như cũ. Ra khỏi Nhã Thất, tầm mắt Lam Vong Cơ không tự chủ được mà bay về hướng Lan Thất, đi được mấy bước, gọi lại một vị cô nương đi ngang qua.

"Xin hỏi, hôm này chương trình học là cái gì?"

Tới nay đã nhiều ngày như vậy, cô nương được Lam Vong Cơ chặn trên đường chủ động bắt chuyện, nàng là người đầu tiên, hành động phá lệ này đương nhiên nhận được vô số ánh mắt để ý, cực kỳ hâm mộ đua nhau bay tới.

Cô nương bị đôi mắt nhạt màu mà lại chăm chú của Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm, khẩn trương đến mức sắp run rẩy ra nước luôn, vất vả mãi mới rặn ra được mấy chữ: "Nữ, nữ công".

Lam Vong Cơ làm như suy nghĩ gì đó lặp lại từ này.

Nữ công...

Chắc là hắn sẽ không đi đâu nhỉ.

"Đa tạ".

Thân ảnh bạch y bay bay rời đi, cô nương rất nhanh chóng bị bao vây xung quanh. Tiếng ríu ra ríu rít khe khẽ vang lên.

"Lam Vong Cơ thế mà cùng ngươi nói chuyện!"

"Có phải ngươi được y coi trọng hay không?"

"Nhắc mới nhớ, mấy hôm nay hình như y có chỗ nào đó khang khác...."

"Khác chỗ nào? Ngươi nhanh nói xem!"

"Ta cũng không diễn tả được, dường như trở nên... hoạt bát hơn một chút".

***

Dưới ánh trăng, ngói đen như nước, một người đứng thành cái bóng.

Bỗng nhiên, bên cạnh cái bóng này, nhảy ra một bóng người khác.

Hàng lông mày của Lam Vong Cơ hơi nhướng lên, thân hình cao thẳng, vẫn lù lù bất động.



Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Tiểu cũ kỷ, không gặp hai nggày, có nhớ mong ta không?"

Lam Vong Cơ nhìn ra phương xa, mắt nhìn thẳng.

"Hử? Nhìn cái gì? Có đẹp bằng ta không?" Giọng nói này rất nhanh từ bên cạnh đã bay tới trước mặt, chủ nhân của giọng nói còn chiếm trọn tầm nhìn của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, quan sát gương mặt chứa đầy ý cười kia vài lần.

Nguỵ Vô Tiện từ trong ngực áo lấy ra một thứ, thoả mãn tự hào nói: "Hôm nay mang cho ngươi thứ tốt, ta và Nhiếp Hoài Tang lùng hai ngày mới kiếm được". Dứt lời nhét vào trong ngực Lam Vong Cơ, vẻ mặt mong đợi.

Lam Vong Cơ bình tĩnh nhận lấy, mở ra một tờ, nhạt nhạt lướt nhìn qua.

Sau đó suýt chút nữa rớt khỏi nóc nhà.

"Ê? Có cần kích động như vậy không?" Nguỵ Vô Tiện vội vàng giữ chặt y lại. Lam Vong Cơ như tránh rắn rết, ném đồng thời cả hắn và thứ kia ra ngoài.

Tị Trần chợt ra khỏi vỏ, lao đến theo sau tiếng quát giận dữ của Lam Vong Cơ: "Nguỵ Anh ---!"

Nguỵ Vô Tiện lụm thứ kia nâng niu cất vào trong ngực áo, sau đó mới lo chắn kiếm của Lam Vong Cơ, đã chậm rồi, kiếm Tuỳ Tiện cũng không kịp rút ra, vỏ kiếm bị hắn luống ca luống cuống dùng để che người, vừa chạy vừa trốn nói: "Tại sao đã tức giận rồi? Không thích xem thì đừng xem thôi, tranh mỹ nhân này, rất nhiều người muốn xem đó, quỳ xin ta ta đều không cho... Đừng có khẩu thị tâm phi chớ, thật sự không muốn xem hả?"

Lam Vong Cơ chém đinh chặt sắt: "KHÔNG, XEM"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được rồi, không xem thì không xem! Không đánh không đánh, ta không đánh với ngươi!"

Hắn nói không đánh liền thật sự không đánh trả, Lam Vong Cơ cũng không phải cố ý muốn làm hắn bị thương, thu tay lại không kịp, suýt nữa chém một nhát lên người hắn. Cạch một tiếng, Tuỳ Tiện rơi xuống trên mặt đất, giữa mày Nguỵ Vô Tiện nhíu lại, nhìn vào lòng bàn tay.

"Bị thương rồi?" Lam Vong Cơ làm như có chút lo lắng.

Quả nhiên cắt qua một chút, nhưng mà trừ cái này ra, trên ngón tay của Nguỵ Vô Tiện có vô số lỗ nhỏ như kim châm, tựa như nếu không phải ăn vụng sầu riêng thì chính là chơi với con nhím nhỏ.

"A, cái này, hôm nay lúc học nữ công bị đâm". Nguỵ Vô Tiện không chút để bụng nói, tuỳ ý chùi chùi vào vạt áo, cũng may quần áo của hắn đen thùi lùi, không nhìn thấy chút xíu vết máu bẩn nào

Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, không tỏ ý kiến đối với thói quen vệ sinh của hắn, lát sau, hỏi: "Ngươi còn đi học nữ công?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy, dù sao cũng rảnh rỗi".

Trên lớp nữ công, đương nhiên không bất ngờ khi tất cả đều là cô nương, ngay cả tiên sinh giảng bài, cũng là nữ sư phụ của phòng may y phục của Lam thị. Nguỵ Vô Tiện nổi bật ngồi giữa đám cô nương, vùi đầu học từng đường kim mũi chỉ, thế nhưng cũng không hề không hoà hợp. Hắn vẽ phác thảo không tệ, tay chân vốn cũng không vụng về, chỉ tiếc công việc nhàm chán và tẻ nhạt này giày vò người ta quá mức, hắn không tĩnh tâm được, thêu được một mũi rưỡi, đã muốn tán gẫu với cô nương bên cạnh vài câu. Cuối cùng ra được bức thêu tuy miễn cưỡng thẳng thớm, nhưng mũi thêu lại dày giống như lông tóc của nam nhân, các đầu sợi chỉ lác đác lưa thưa, rõ ràng là qua loa cho xong.

Các cô nương đều giống nhau thêu hoa lá chim chóc, phong nhã hơn một chút, là mai lan cúc trúc, hoặc là các loại hoa văn mây bay khói lượn mà Lam thị yêu thích. Hắn cố tình không giống, thêu một đôi hình người nhỏ đang hôn môi, dẫn tới tiếng trêu ghẹo hi hi ha ha khắp xung quanh, nữ sư phụ nhìn, cho hắn một nhận xét: "Thủ công thô kệch, tạo hình thấp kém".

Hắn ở sau lưng làm mặt quỷ, thì thầm: "Làm gì mà thấp kém, rõ ràng rất thú vị, các nàng nhìn xem... người này giống ai?"

Các cô nương nhìn lẫn nhau, sôi nổi lắc đầu.

Có một giọng nói phát ra: "Ta thấy, giống Lam Vong Cơ!"

Mọi người chọc nàng tương tư thành ma, Nguỵ Vô Tiện chỉ vào hình người nhỏ hôn môi với hắn, hỏi: "Vậy người này là ai?"

Cô nương kia nói: "Đương nhiên là ta!"

Mọi người la ó nàng ta không biết xấu hổ, có người còn tranh cãi, "Không đúng, là ta!"

"Là ta, là ta mới đúng!"



Cả phòng học hỗn loạn, Nguỵ Vô Tiện vội liên tục nói: "Các cô nương, các cô nương! Các ngươi đều sai rồi, ta không rảnh rang mà đi thêu Lam Vong Cơ, hình người nhỏ là ta nha!"

Có người khó hiểu, hỏi: "Vậy người bên cạnh thì sao?"

Nguỵ Vô Tiện nháy mắt với nàng, "Thế nào, nàng ngay cả chính mình cũng nhận không ra sao?"

Cô nương kia ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói: "Ngươi! Ngươi lưu manh!"

Cả đám xung quanh chỉ vào Nguỵ Vô Tiện cười cười mắng mắng dỗ dành một trận, Nguỵ Vô Tiện nói như lẽ đương nhiên: "Các nàng cả ngày nghĩ đến Lam Vong Cơ làm cái gì, ta đẹp trai hơn y nhiều. Nói tới mới nói, Vân Thâm Bất Tri Xứ có chỗ nào tốt, Liên Hoa Ổ mới chơi vui chứ, ăn uống so với ở đây ngon hơn không biết bao nhiêu lần, ta nói, các nàng có muốn tới Vân Mộng chơi không? Ta dẫn các nàng đi hái đài sen, bắt gà rừng!"

Các cô nương mấy ngày liền ngay cả mặt Lam Vong Cơ cũng không thấy được, có ối người, lúc trước ở các gia tộc nhỏ, nổi bật trong đám đông, luôn mơ ước được gả vào Lam môn, bây giờ tới được gia đình giàu có vọng tộc có chỗ đứng cả trăm năm, mở rộng tầm mắt, càng thấy chói loá rực rỡ, càng cảm thấy hy vọng xa vời hơn. Đối với các nàng, Lam Vong Cơ chính là nhân vật cao quý, là sự tồn tại đáng ngưỡng mộ, còn chàng thiếu niên tuấn lãng ngời ngời bên cạnh đây, nhìn gần, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt chờ mong, nhìn xa, đẹp trai bắt mắt, thần thái đầy sức sống, xét về tướng mạo, xét về tài năng đều không thua kém Lam Vong Cơ.

Tại sao phải bỏ gần tìm xa chứ?

Mấy ngày qua, Nguỵ Vô Tiện mắc kẹt trong đám đông các cô nương, cư xử thân thiết, cử chỉ phong lưu, sớm khiến cho không ít người âm thầm yêu thích, hiện giờ nhẹ nhàng đâm thủng lớp lụa mỏng kia, lần lượt mời từng người đến Vân Mộng chơi, vài cô nương thực sự đã rung động, đua nhau nói chuyện với hắn, nói gần nói xa thăm dò ngày sinh tuổi tác của hắn, để kêu phụ huynh trong nhà nhờ người nạp cát tính quẻ, biết đâu thật sự có thể nắm trúng sợi dây nhân duyên, cứ thế thành một đôi giai ngẫu thì sao?

Nguỵ Vô Tiện tuỳ tiện thoải mái thông báo ngày sinh tuổi tác, vỗ bàn hùng hồn nói: "Cứ định như vậy đi! Đợi ta trở về Vân Mộng, đều sẽ mời tất cả các nàng đến chơi!"

Sau khi nghe xong chuyện phong lưu trên lớp nữ công của hắn, sắc mặt của Lam Vong Cơ đã đen hơn phân nửa, đã vậy Nguỵ Vô Tiện đắc ý vênh váo, còn lấy chiếc khăn gấm thêu cặp người nhỏ hôn nhau kia ra, giơ lên trước mặt y, "Thế nào, có phải rất thú vị không?"

"Nhàm chán". Lam Vong Cơ ném xuống một câu, lạnh lùng xoay người.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Tiểu cũ kỷ, ta và giai nhân có hẹn, ngươi đường đường đệ tử Cô Tô Lam thị, lẽ ra phải có hàm dưỡng nhất, lại không có chút tấm lòng tác thành việc tốt cho người khác hay sao? Mau thả ta thoát khỏi bể khổ đi".

Lam Vong Cơ: "....."

Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi xem chúng ta đánh nhau mỗi ngày, đánh ra được kết quả gì không? Cứ tiếp tục làm như vậy có ý nghĩa gì... Hay là như vầy đi, chúng ta đấu riêng biệt, nếu ta thắng, thì ngươi thả người, được không?"

Lam Vong Cơ không dao động.

Nguỵ Vô Tiện ở trên nóc nhà thản nhiên đi dạo hai bước, nhìn nhìn lòng bàn tay bị đâm chi chít lỗ của mình, đột nhiên nói: "Chúng ta đấu vật tay đi, thế nào?"

Lam Vong Cơ nghe vậy không nói gì, bị hắn lôi kéo, song song bay tới trong sân, tìm một cái bàn đá.

Nguỵ Vô Tiện mặt mày hớn hở ca ngợi chiến tích dữ dội bách chiến bách thắng ở Vân Mộng của chính mình, hàng lông mi dài của Lam Vong Cơ hơi rũ xuống, bình thản nghe hắn lải nhải.

Nhưng bắt đầu chưa được mười giây, Nguỵ Vô Tiện rầm một tiếng bị Lam Vong Cơ đè sang một bên.

"Hả?"

Vừa đấu đã thua.

"Hả??"

Đấu lại cũng thua.

"Hả???"

Ba trận đấu xong, Lam Vong Cơ thong thả ung dung đứng dậy, tay áo rộng bay bay, chỉ để lại Nguỵ Vô Tiện ngẩn ngơ tại chỗ.

Hắn gãi gãi tóc, thầm nghĩ, trạng thái đêm nay kém, ngày mai tái chiến là được.



"Tiểu cũ kỷ, cuối tuần vẫn là phiên trực của ngươi hả?"

Môi Lam Vong Cơ mấp máy, vốn định nói "Không phải", khoé mắt trộm liếc, nói: "Ngươi định làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện vặn vặn cái cổ cứng đờ, nói: "Chắc sẽ không phải là ngươi nữa chứ? Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi làm việc không đổi người hay sao? Ta thật ra bị vận xui gì, lần nào cũng gặp phải ngươi.... Thôi bỏ đi, cuối tuần chúng ta lại đấu cái khác".

Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ xin Lam Khải Nhân thêm một tuần trực đêm, Lam Khải Nhân thấy y gần đây khí sắc rất tốt, tinh thần sảng khoái, không hỏi nhiều đã đồng ý luôn.

Lam Hi Thần kinh ngạc nói: "Vong Cơ, lý do gì ngươi cứ luôn muốn trực vậy, thời gian nghỉ ngơi thật sự đủ không?"

Lam Vong Cơ nói: "Đủ"

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm đệ đệ, nhìn rồi lại nhìn, chậm rãi mở miệng: "Trong lúc đi tuần ban đêm, đã xảy ra chuyện gì thú vị hay sao?"

Lam Vong Cơ dời mắt đi, nhàn nhạt nói: "Gần đây có người làm lơ lệnh cấm đi lại ban đêm, thường xuyên đi chơi đêm, Vong Cơ thi hành gia quy".

Lam Hi Thần nói: "Môn đồ nghịch ngợm bình thường, cần gì ngươi tự mình đi bắt?"

Lam Vong Cơ nói: "Không phải môn đồ, hắn... nhiều mưu mẹo giảo hoạt, người khác bắt không được. Hơn nữa kiếm thuật của người này... không tệ, giao cho người khác, ta không yên tâm".

Lam Hi Thần nheo nheo mắt: "Kiếm thuật... không tệ? Ý ngươi là, hắn và ngươi, không phân cao thấp?"

Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, hơi gật đầu.

Lam Hi Thần kinh ngạc: "Lại có người cùng ngươi bất phân thắng bại? Ngươi này lại còn không phải là đệ tử Lam thị...." Hắn suy nghĩ một vòng, trong mắt sáng lên, "Hay là, Nguỵ công tử của Vân Mộng Giang thị?"

Lam Vong Cơ im lặng không nói.

Lam Hi Thần làm như vô cùng vui vẻ, "Hèn chi gần đây tâm tình ngươi tốt như vậy, hoá ra, buổi tối cũng có xem mắt ha...."

"....?!"

Lam Vong Cơ ngạc nhiên, thở dồn dập mấy hơi liên tục, bình ổn lại vẻ mặt nói: "Huynh trưởng, Vong Cơ chỉ là đề phòng hắn trốn đi, thi hành gia quy. Xin huynh trưởng... chớ nói giỡn lung tung".

Lam Hi Thần cười không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.