🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ sau câu nói "Được" của Lam Vong Cơ, mỗi tối trước khi đi ngủ, hai người luôn phải hôn nhau một lát. Hôn xong, Lam Vong Cơ cũng luôn kéo hắn vào lòng ôm một hồi.

Ban đầu, Nguỵ Vô Tiện thành thành thật thật ôm người ta, cùng lắm là dụi dụi cọ cọ mấy cái lên gương mặt, sau này gan lớn, hai móng vuốt nhỏ ngo ngoe rục rịch, sờ lung tung khắp người Lam Vong Cơ, vuốt ve, bất tri bất giác chui vào trong quần áo, sờ đến nỗi hai người đều tim đập tăng tốc, hơi thở hỗn loạn, Lam Vong Cơ chụp lấy móng vuốt không quy củ của hắn, Nguỵ Vô Tiện mềm giọng thủ thỉ cọ tới cọ lui trên người y, y cũng không dao động, thiết diện vô tư bế hắn sang đầu giường bên kia, sắp thành tư thế ngủ quy quy củ củ. Thổi tắt nến đỏ, hai người bình yên vô sự đi vào giấc ngủ.

Nhưng, Nguỵ Vô Tiện cố tình cứ không muốn bình yên vô sự.

Đang là độ tuổi như hùm như sói, tâm ý tương thông cùng với Lam Vong Cơ, hàng đêm lại ngủ trên cùng một giường, tâm tư của hắn sớm đã nghiêng lệch.

Nhưng Lam Vong Cơ không biết vô tình hay cố ý, lần nào đến thời điểm mấu chốt cũng ngăn hắn lại, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không có cách nào tiến thêm một bước nữa. Vì thế, hắn cũng rất là bực bội, Lam Trạm, rốt cuộc là nghĩ gì vậy chứ. Những nụ hôn của bọn hắn, triền miên day dứt, hắn không tin trong lòng Lam Vong Cơ không có chút ý nghĩ nào, củi khô lửa bốc, đêm xuân thật dài, muốn xảy ra chút chuyện gì đó, thật sự không thể dễ dàng hơn.

Nhưng đương nhiên Nguỵ Vô Tiện cũng biết Lam Vong Cơ không phải người bình thường. Một tiểu cũ kỷ, trước giờ không biết tình là cái chi chi, một nụ hôn thôi đã khiến bọn hắn trải qua trắc trở gút mắc như thế, suýt nữa khiến Nguỵ Vô Tiện cho rằng y không thích gần gũi với mình, càng không cần phải nói đến chuyện giường chiếu. Trong lòng hắn biết phu quân của mình là một người thanh tâm quả dục, tuy không thể trông chờ mỗi đêm tình nồng ý mật với hắn, nhưng thỉnh thoảng đến thời điểm cá nước thân mật, giải quyết một chút nhu cầu sinh lý, cũng không phải yêu cầu gì quá đáng đi, cho dù có là tiên môn danh sĩ, cấm dục tiết chế đến thế nào, thì y cũng là một nam nhân, vẫn luôn có một chút hoả khí này nọ.

Hay là, Lam Trạm không biết phải làm như thế nào chăng?

Nếu nói ra, thì Nguỵ Vô Tiện cũng không có ý tưởng gì đối với chuyện nên làm thế nào giữa hai người nam, đại khái không dùng tay thì là dùng miệng? Đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra một suy nghĩ.

Tiểu cũ kỷ này, chắc sẽ không đơn thuần đến mức ngay cả thủ dâm cũng chưa từng làm đấy chứ??

Nhắm mắt lại, Nguỵ Vô Tiện xác thật cũng không thể nào tưởng tượng Lam Vong Cơ mang gương mặt băng thanh ngọc khiết kia, lại đưa tay vào trong quần, tự mình vuốt ve qua lại....

Một việc... bất nhã như thế....

Đôi môi mỏng hơi hé ra, hô hấp kềm nén xuống....

Vẻ mặt tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, mọi thứ quá mức khô nóng, hầu kết thỉnh thoảng lăn lộn.....

Lồng ngực phập phồng khiến cho cổ áo hở ra, một mảng ngực thoắt ẩn thoắt hiện.....

Nhìn khó chịu đựng nổi....

Như thế....

Cơ bắp trên cánh tay theo động tác di chuyển liên tục, đáy quần lúc phồng lúc xẹp....

Quá nóng bỏng....

Như thế....

Nguỵ Vô Tiện liếm liếm môi, từ từ mở mắt, cảm giác được máu huyết của nơi nào đó dưới thân đang hơi rục rịch.

Nếu Lam Trạm hiểu chuyện này, hỗ trợ lẫn nhau ngược lại là chuyện cực kỳ thuận lý thành chương, nếu không hiểu, chỉ sợ là phải dạy từ đầu rồi.

Ngay lúc Nguỵ Vô Tiện đang lên kế hoạch cho buổi dạy học một kèm một cùng với tiểu cũ kỷ một cách khẩn trương và kích thích, thì Nhiếp Hoài Tang - người ngày đêm mong nhớ chép bài tập của hắn, có lẽ bởi vì mỗi ngày đều phải chứng kiến hai người liếc mắt đưa tình, nên đột nhiên vô cùng biết điều, thế mà chủ động đưa đến cho hắn một quyển Long Dương Xuân Cung đồ.

Tối hôm nay, Nguỵ Vô Tiện tắm rửa xong từ lâu, ngồi trong ổ chăn lật xem lung tung, Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường lau tóc, mỗi lần xem một tờ, hắn lại không tự chủ được mà nhích gần đến bên cạnh Lam Vong Cơ một chút, lật xong hết quyển sách, thì hắn trực tiếp ngồi lên đùi Lam Vong Cơ, nâng cằm đối phương đưa tới bên miệng mình.

Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là hôn hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh băng kia, liếm tan lớp tuyết bao phủ trên đó, đầu lưỡi trượt vào cái miệng nhỏ hé mở, chỉ gợi lên một chút ướt át triền miên, rồi dời đi ngay, sau đó mổ mấy cái lên gò má như ngọc mỡ dê của y, lông mi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng run rẩy, sắc mặt vẫn trắng nõn như bình thường, nhưng vành tai lại hơi có chút hồng phớt như có như không. Nguỵ Vô Tiện nhìn mà ánh mắt hơi tối lại, hô hấp run rẩy dần nặng nề, câu lấy cổ đối phương, ngậm lấy cái vật nhỏ vừa tầm chứa của khoang miệng, đã muốn mà còn vờ như đẩy ra này.

Lam Vong Cơ để mặc cho hắn hành động, một bàn tay nhẹ nhàng để lên eo hắn.

Âm thanh liếm mút vô cùng ướt át dính nhớp, xen lẫn tiếng thỉnh thoảng há miệng để hít không khí, vào buổi đêm yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng.

Tóc mai của Lam Vong Cơ toả ra mùi hương bồ kết nhàn nhạt, mái tóc đen thấm lạnh cọ qua làn da hắn, xúc cảm lạnh lẽo, mà Lam Vong Cơ trong miệng của hắn, lại từng chút từng chút trở nên nóng rực.

Nguỵ Vô Tiện một tay đỡ lấy cổ y, hôn dần xuống theo đường cơ nhấp nhô của chiếc cổ, tay kia thô bạo cởi đai lưng ra, động tác này làm đột ngột, như thể đụng phải thứ gì, sách đông cung trong ngực áo hắn bộp một tiếng đập vào mép giường, trang sách quệt qua tay áo hắn, vừa vặn mở ra một bức tranh có nội dung cực kỳ lộ liễu, phong cách cực kỳ phóng túng.

Nguỵ Vô Tiện "Ơ?" một tiếng, quay đầu nghiêng nghiêng thoáng nhìn.

Đôi mắt Lam Vong Cơ mở to.

"Tiểu cũ kỷ, xem thứ tốt nè..."

Đuôi mắt Nguỵ Vô Tiện cong lên một độ cong vui vẻ, cắn răng một cái, tay nắm cổ áo Lam Vong Cơ giật mạnh ra ngoài, roẹt một tiếng, một mảng ngực lộ ra trong tầm mắt thèm khát của hắn.

"Nguỵ Anh...."

Vốn kêu tên là ý khiển trách và cảnh cáo, nhưng giọng nói trầm thấp từ tính rơi vào tai của ngươi gây hoạ, lại giống như quạt gió thổi lửa, khiến ham muốn làm chuyện xấu càng phình to thêm mấy phần. Nguỵ Vô Tiện liếm liếm khoé miệng, đưa tay định phủ lên khối cơ bắp săn chắc nhất và lớn nhất kia, thì cổ tay bị nhẹ nhàng giữ chặt lại, Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống hắn, đuôi mắt mát lạnh như mực loãng dâng lên một chút hoả khí không rõ lắm.

Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng rì rầm bất mãn, đánh bay cái tay không thức thời kia, tầm mắt đang chéo bên dưới đảo lên trên, hơi thở nóng rực phà vào cằm đối phương, ngữ khí treo một chút nôn nóng, lại có một chút uỷ khuất, "Ngươi đã để ta lên giường của ngươi, ta còn không được sờ ngươi hay sao...."

Không biết là không thể nào phản bác, hay là không có ý định phản bác, mi mắt Lam Vong Cơ rũ xuống, ánh mắt hơi khép lại.

Xoa nắn một trận ở vùng ngực có xúc cảm tuyệt vời kia, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn, đầu ngón tay trượt dần dần xuống dưới theo những chỗ lõm của đường cong cơ bắp, đôi môi chôn ở cổ đối phương mơn trớn theo từng tấc da thịt nhấp nhô quyến rũ.

"Lam Trạm, đêm nay chúng ta trở thành phu thê chân chính, được không?...."

"....."

Trong lúc chờ đợi câu trả lời, tay cũng đã trượt đến trong quần Lam Vong Cơ, năm ngón tay cuộn lại, nắm trọn vật ấy của đối phương trong tay.

Lam Vong Cơ đột nhiên thở dốc một cái, trong tích tắc, thế mà chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến câu hỏi của hắn.

Còn chưa đợi hắn lăn lộn mấy cái, vật kia đã ngẩng cao lên, cứng rắn đứng sừng sững lên tận trời.

"Ngươi xem, nó đồng ý rồi..."

Nguỵ Vô Tiện vừa mới dứt lời, tầm mắt chôn trên ngực Lam Vong Cơ không tự chủ được nhìn xuống một cái, đồng thời kéo cái quần kia xuống, vật ấy bật ra, phô bày trong không khí.

Chỗ này... của Lam Trạm....

Hoá ra là như thế này....

Một tia ửng đỏ thẹn thùng thiêu đốt gương mặt hắn, có một khoảnh khắc chỉ muốn dời mắt đi, nhưng năm ngón tay bao trùm lên vật này, luống ca luống cuống lại nắm lấy, giống như dựa vào ý nguyện của mình, không nỡ buông ra.

Tim Nguỵ Vô Tiện nhảy đến có chút khó chịu, thái dương gác lên ngực Lam Vong Cơ chậm rãi bình ổn hơi thở lại.

Nhịp tim của đối phương chỉ chậm hơn hắn có chút xíu.

Nguỵ Vô Tiện mê man hỗn loạn, ánh mắt lưu luyến tới lưu luyến lui, vẫn là phác hoạ hình dáng của vật kia, mất một lúc sau, mới nhận ra một việc khiến hắn mặt đỏ tới mang tai.

Đúng vào lúc này, hắn mới phát hiện, kích thước vật ấy của Lam Vong Cơ, vậy mà to hơn của mình nhiều. Hắn cầm lòng không đậu "Ủa" một tiếng, tiểu gia hoả an phận nằm rũ giữa hai chân trong đêm tân hôn, giờ phút này nghiễm nhiên biến thành đại gia hoả. Dựa vào việc hắn xem vô số tranh ảnh, nhưng chung quy chỉ từng nghịch cái của mình, cho rằng của ai cũng chỉ như thế, chẳng khác biệt mấy, tay phải hắn xoa vuốt lung tung một lát, mới phát hiện ra không phải là như thế, nhất thời không biết làm sao.

Nắm nửa ngày, phối hợp những tư thế và vị trí khác nhau, thử động tác lên xuống, thế nhưng không tìm được cách làm phù hợp nào, có thể ma sát vật đó từ đầu đến đuôi trong lòng bàn tay.

"Lam Trạm, ngươi chờ đã, ta vẫn chưa chuẩn bị xong..."

Vốn dĩ động tác cũng đã trúc trắc, tiếng thở dốc khô khốc thanh lãnh của Lam Vong Cơ từ phía trên nặng nề áp xuống, hắn nghe mà choáng váng một trận, thế nhưng cảm thấy vừa khát vừa đói, nhịn không được cúi đầu nuốt luôn vật ấy vào, giống như ngậm kẹo mà liếm mút ngon lành một hồi, mới giải toả được một chút nỗi khổ nóng bức hừng hực.

"!!"

"Nguỵ Anh, ngươi!... Ưm....!"

Đầu lưỡi tham lam vẽ dọc theo những đường gân xanh nổi trên tính khí của đối phương, bên tai là tiếng ngăn cản khó thốt ra khỏi miệng của Lam Vong Cơ.

"Ngươi --- từ từ... ưm!!"

Một tay đè lên đùi Lam Vong Cơ, tay kia vuốt ve liên tục trên bụng nhỏ của y, bất kể là nơi nào, cũng đều như thiêu như đốt, nóng rực đến kinh người, Lam Vong Cơ gian nan thở hổn hển, hai tay chống trên giường, tấm chăn trong tay bị vò đến gần như nát bấy, thân hình không kềm được mà ưỡn lên, Nguỵ Vô Tiện phun ra nuốt vào lên xuống mấy cái, y cũng theo đó leo dần lên, leo tới vài đỉnh núi nhỏ, tạo thành nhịp điệu giống như đánh trống với Nguỵ Vô Tiện, giật nảy mạnh lên mấy cái.

Chất giọng cao quý tinh khiết xưa nay thanh lãnh tựa dòng suối đóng băng, vào đêm tân hôn đọc lần lượt 3000 điều cho hắn, giờ phút này lại biến thành tiếng rên nhẹ khàn khàn mà nóng bỏng, kềm nén một cách khó khăn và vô ích, vì thế càng tăng thêm một chút ý vị thúc giục muốn phơi bày hết ra nhưng phải đè xuống, nghe mà quả thực là chịu không nổi.

"Nguỵ Anh, đừng..."

Bên tai là những âm thanh thiên nhiên mê hồn chưa từng nghe thấy trong cuộc đời, trong miệng là cự vật ngủ say chưa từng bị người khác trêu ghẹo dụ dỗ, Nguỵ Vô Tiện đã sớm bất lực thất thủ, khó mà chia tách, từng tấc từng chút ra sức kề cận với tính khí của Lam Vong Cơ.

Đang lúc hoa mắt chóng mặt, chợt bị một đôi tay với sức mạnh kinh người cắt ngang, cằm bị giữ chặt một cách hung dữ, đồng thời nâng lên.

Nguỵ Vô Tiện khẽ chớp mắt: "Lam Trạm...?"

"Đủ rồi...."

Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ lấp loé tinh quang không biết là cảm thấy phẫn nộ, xấu hổ hay là động tình, Nguỵ Vô Tiện liếm nước bọt trên vành môi, không thể tin được nói: "Lam Trạm, sao vậy, là ta làm không đúng hay sao?"

Lam Vong Cơ gian nan lắc lắc đầu, mi mắt khép hờ, như thể chưa hết hoảng sợ, y kềm nén dục vọng gần kề bờ vực nguy hiểm trong nhịp thở dồn dập, nuốt xuống nói: "... Đủ rồi".

Ngay sau đó buông Nguỵ Vô Tiện ra.

Mất một lúc, vẻ mặt của y mới dần dần khôi phục bình thường, ánh mắt dao động trên mặt Nguỵ Vô Tiện một trận, tránh né đi.

Nguỵ Vô Tiện kéo y lại đến trước mặt mình, nhìn vào mắt y, nhìn ra được một chút quẫn bách và nhẫn nhịn còn sót lại, khoé miệng cong lên, "Tiểu cũ kỷ, ngươi xấu hổ...?"

Một người thanh lãnh cấm dục tiết chế, dưới sự khiêu khích dâm loạn của hắn, dáng vẻ vất vả nhẫn nhục chịu đựng, xấu hổ và giận dữ, quả thực khiến hắn không thể nào tưởng tượng, quả tim như bị xoắn mạnh một cái, Nguỵ Vô Tiện cắn môi nói, "Tiểu cũ kỷ, ngươi biết không, dáng vẻ này, chỉ càng khiến ta thêm hưng phấn...."

"....."

Nhưng mà thái độ của Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở nên kiên quyết.

Không biết là nghiêm túc cảnh báo đối với Nguỵ Vô Tiện, hay là đối với bản thân, lặp lại lần nữa: "Đủ rồi".

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu liếc mắt nhìn vật hình trụ dài đang chống lên bụng nhỏ của hắn, ánh mắt nhìn xuyên qua: "Lam Trạm, thân thể của ngươi không nói như vậy nha, tiểu cũ kỷ, không thể nói dối, ngươi như vậy, chính là phải bị phạt... Như vậy đi, để ta phạt ngươi..."

".... Nguỵ Anh".

Hắn còn chưa kịp có hành động gì không quy củ, thì hai tay đã bị Lam Vong Cơ túm lại.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện này, chỉ cái miệng thôi cũng đủ để hắn cợt nhả rồi: "Tiểu cũ kỷ, ngươi thế này là không đúng rồi, làm chuyện vợ chồng, là đạo lý của trời đất, là thiên kinh địa nghĩa, cho dù thúc phụ của ngươi đem toàn bộ gia quy gia pháp, quân tử lễ nghĩa, hình phạt các kiểu trong Tàng Thư Các mang hết lại đây, cũng không thể ngăn cản việc vợ chồng kết hợp. Ngươi nói xem, lời này của ta có lý hay vô lý?"

Lam Vong Cơ nhắm hai mắt, như thể muốn kiên quyết không quan tâm không dao động.

Thấy dáng vẻ vạn phần kháng cự này của y, suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện hơi xoay chuyển, "Tiểu cũ kỷ, chẳng lẽ, xưa nay ngươi đều chưa từng thủ dâm sao?"

Đôi mắt Lam Vong Cơ mở ra, con ngươi tập trung trên mặt hắn, loé lên trong tích tắc.

Nguỵ Vô Tiện im lặng trong lòng.

Tiểu cũ kỷ cái gì cũng tốt, nhưng vì từ nhỏ bị quá nhiều quy củ ràng buộc, thanh quy giới luật nhiều, trước nay đều đè nén tất cả dục vọng cảm xúc của mình vào trong, ngay cả thủ dâm cũng cảm thấy là một việc làm xấu hổ, càng đừng nói đến các chuyện khác. Lúc này trong lòng đoán chừng đang có hai người nhỏ đang đấu nhau, mỗi người đều có ý đồ thuyết phục y.

Chuyện khác không dám nói, nhưng công phu mồm mép, Nguỵ Vô Tiện lại hoàn toàn xứng đáng là một trong những nhân tài kiệt xuất, suy nghĩ xong, rất nhanh chóng phụ hoạ cùng với tiểu ác nhân kia: "Lam Trạm, ngươi cũng biết giữa phu thê, mỗi đêm đều phải làm việc này đúng không? Không tin à? Không tin, thì ngươi có thể đi hỏi vài tiền bối đã kết hôn, xem bọn họ trả lời như thế nào".

.... Việc này, chắc chắn khẳng định là Lam Vong Cơ sẽ không làm.

"Da mặt ngươi mỏng như vậy, đương nhiên sẽ không đi hỏi, nhưng ngươi có thể đọc sách nha, sách vở trong Tàng Thư Các nhà các ngươi phong phú đa dạng, trong rất nhiều phương pháp tu đạo, ngươi có từng thấy lý thuyết về song tu chưa?"

Lam Vong Cơ mím chặt môi, ánh mắt khẽ đảo qua, Nguỵ Vô Tiện biết y đã cắn câu, trong lòng cười thầm, trên mặt tiếp tục nghiêm túc: "Vậy tức là chưa từng thấy rồi, việc này ngươi không bằng ta đâu, ta không có gì là không dám xem".

Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn một cái, làm như không cho là đúng.

Nguỵ Vô Tiện không hề tỏ ra xấu hổ: "Tục ngữ nói đọc 100 cuốn sách, tự nhiên sẽ hiểu được ý nghĩa. Ngươi ngay cả những tác phẩm lớn chính thống đó cũng không dám xem, còn xưng là đệ tử mẫu mực, kiến thức bác học cái gì? Ta thì khác, lý thuyết song tu, ta xem không dưới 100 cuốn".

.... Về phần ý đồ không đứng đắn, thì lại là chuyện khác.

"Lý thuyết này, tất nhiên là phức tạp sâu sắc, không thể nói hết trong một ngày được. Ta chỉ nói lại lời người khác, trích dẫn kết luận của một vị cao nhân đắc đạo, đại ý chính là, phu thê hai người tinh nguyên giao hoà, thần khí tan vào nhau, đối với việc tu hành kim đan của cả hai đều cực kỳ tốt, và để tinh huyết được duy trì liên tục, thần hồn không bị gián đoạn, thì cần phải làm hàng đêm. Nhìn thấy tu vi hai người chúng ta tiến bộ, các trưởng bối kia của ngươi cao hứng còn không kịp ấy chớ, làm sao trách mắng ngươi".

Mi mắt Lam Vong Cơ khẽ nhướn lên, không tán đồng cũng không phản đối.

Nguỵ Vô Tiện dốc toàn lực, tiếp tục bịa chuyện: "Còn nữa, ngươi cẩn thận nghĩ lại quẻ tượng kia của chúng ta nói như thế nào? Ngươi và ta hai người không chỉ phải kết hợp, mà còn phải sớm kết hợp, sự kết hợp này chẳng lẽ chỉ nói tới sự kết hợp thân phận, kết hợp hộ tịch của hai chúng ta hay sao? Hiểu như thế là vô cùng nông cạn, phu thê cái gì? Lôi hai người vào trong một căn nhà, từ đó chỉ cùng ăn cùng ở, việc gì cũng không làm, vậy thành thân có ý nghĩa gì? Cho nên sự kết hợp này, đương nhiên là nói sự kết hợp... về mặt thân thể của chúng ta nha".

Lam Vong Cơ như gần như xa nhìn hắn một cái.

"Lời quẻ tượng đã nói, nếu chúng ta không kết hợp, hoặc kết hợp chậm, trên trời sẽ giáng đại hoạ xuống, lúc đó bách gia sụp đổ, sinh linh than khóc, chuyện này là vì sao? Tại sao sự kết hợp giữa chúng ta, lại liên quan đến vận mệnh của huyền môn bách gia? Ngươi thử suy nghĩ một chút về lý thuyết song tu kết hợp xem, nếu chúng ta nhanh chóng kết hợp, mỗi đêm thực hành, với tư chất của hai ta, từ mười lăm tuổi đã hỗ trợ lẫn nhau, vậy sau mấy năm nữa, đương nhiên là tu vi tăng vọt, đến lúc đó đại hoạ tới cửa, bất kể nó là đầu trâu mặt ngựa gì, sao có thể là đối thủ của chúng ta? Chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch, cứu huyền môn khỏi cảnh đối địch, thiên tai tất nhiên loại bỏ. Ngươi nói, có phải lý lẽ như vậy không?"

Lam Vong Cơ trầm ngâm không nói.

Mắt thấy chỉ còn thiếu một bước, ngữ khí của Nguỵ Vô Tiện trở nên nôn nóng: "Tiểu cũ kỷ, ngươi xem nếu chúng ta không tu luyện, đến lúc đó còn kịp cứu vớt thế giới không hả?! Chúng ta thành thân lâu như vậy còn không viên phòng, những trưởng bối kia của ngươi, vị Lam lão tiên sinh kia, còn có liệt tổ liệt tông Lam gia không tức điên lên à?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.