Cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ sáng sớm ra giếng múc nước.
Nguỵ Vô Tiện nằm sõng soài trên giường đệm, tóc đen xoã tung, từ đầu ngọn tóc đến đầu ngón chân đều lười biếng, không muốn nhúc nhích chút nào. Trên người không có cái gì che phủ, chất lỏng giữa hai chân lan tràn, một mảnh hỗn độn, vùng lưng và thắt lưng, trắng đỏ loang lổ, phong cảnh kiều diễm, không có một chỗ nào còn nguyên vẹn cả.
Lam Vong Cơ nhìn thấy mà sắc mặt hơi tái đi, kéo hắn dậy, đưa cho hắn một tấm khăn đã vắt ráo, Nguỵ Vô Tiện ghé vào bên tai y, mềm như bông nói: "Phu quân, ngươi giúp ta lau...."
Hô hấp Lam Vong Cơ cứng đờ, bên tai ửng hồng.
Lỗ tai thế mà có thể đỏ hơn lúc hồi nãy hai người triền miên, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được đưa tay nhéo nhéo, chế giễu nói: "Tiểu cũ kỷ, chuyện này chúng ta đã làm hai lần rồi, ngươi vẫn còn thẹn thùng ha?... Ngươi có thích ta kêu ngươi như vậy không?"
Lam Vong Cơ yên lặng làm việc, không thèm nhìn hắn.
Sau xong thân thể, lại cố ý nói: "Phu quân, ngươi giúp ta mặc quần áo..."
Một bộ quần áo tốn cả buổi, cuối cùng mới mặc vào một cách yên ổn.
Bữa sáng đương nhiên cũng ăn một cách nhão nhão dính dính, cho đến khi cả hai vội vã chạy đến giáo trường cho lớp học sáng, vẫn là tay áo cọ vào tay áo, ống quần quấn lấy ống quần, đai lưng trong gió tung bay phất phơ trên người có thể va vào nhau, kề sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494273/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.