Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng bị hôn một trận, một bàn tay to lớn rong ruổi khắp toàn thân hắn, sờ đến chỗ đai lưng của hắn, mạnh bạo túm lấy.
Đầu hắn nổ ầm một tiếng, trong nháy mắt lý trí quay về, "Lam Trạm, đừng... đừng ở đây..."
Lam Vong Cơ gần như là hung dữ kéo mạnh, "Nguỵ Anh, ngươi khơi mào nổi lửa...."
Nguỵ Vô Tiện ôm gương mặt của y, hoang mang rối loạn nói: "Đừng cởi quần áo..."
Lam Vong Cơ kềm nén dục hoả, híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát hắn.
Nguỵ Vô Tiện lại là hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, nén giọng ngập ngừng nói: "Tàng Thư Các này, cởi hết quần áo không tốt lắm nha, nhỡ đâu có người nghe thấy động tĩnh, cho rằng bên trong có trộm vào, phá cửa xông vô sẽ... nhìn thấy ta thân mình trần trụi bị ngươi đè trên mặt đất, sau này ta làm sao còn gặp được người khác?"
Một mặt quy phạm của Lam Vong Cơ sớm đã bị xé rách, lúc này gần như không kiên nhẫn nổi nữa, thô lỗ nói: "Vậy bây giờ làm sao?"
Mỗi một tấc da thịt ở trước ngực sau lưng, thậm chí ở bên hông, cách lớp quần áo, bị đôi bàn tay to của Lam Vong Cơ ra sức xoa nắn, vừa ngứa vừa đau, Nguỵ Vô Tiện biết y đã nổi hứng, lúc này đột ngột nhấc người mình lên, chắc chắn là không định hôn hôn ôm ôm mấy cái là bỏ qua cho hắn, chắc chắn phải hung hăng cắn xé xoa vò một phen mới chịu, mắt thấy tình cảnh quần áo sắp sửa bị xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494269/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.