Lúc Lam Vong Cơ lao vào Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện đang vơ đại chiếc áo khoác rơi trong góc, mấy món đồ nhỏ rải rác trên bàn, nhét vào trong túi càn khôn, tay cầm Tuỳ Tiện, đang định bước ra khỏi cửa.
Lam Vong Cơ đưa tay chụp lấy hắn, "Ngươi đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện lấy tay cầm kiếm đẩy y ra, đẩy không được, tì chuôi kiếm lên ngực y, "Ta phải về nhà!"
Lam Vong Cơ gắt gao nhìn chằm chằm hắn một hồi, ngực hơi hơi phập phồng, "Ngươi không thể đi!"
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Vì sao?!" Khẽ cười một tiếng, "Lam nhị công tử, ta tuy rằng vẫn còn là người nhà ngươi, nhưng cũng không có quy định nào, ngăn cản ta ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đấy chứ? Ta muốn về Liên Hoa Ổ, ai có thể ngăn cản?!"
Nắm bắt được cái từ đột ngột kia trong lời nói của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, một tia khẩn trương nhỏ đến mức không thể phát hiện lướt qua như gợn sóng, ánh mắt ngưng trọng, ngữ khí lại giống như không dám tin tưởng mà nhẹ đi, gần như vô cùng cẩn thận nói: "Vẫn còn?"
Nguỵ Vô Tiện quét mắt nhìn y một cái, lại bị sự đau buồn trong mắt y làm cho giật nảy người, như thể bị một cây kim cực mảnh đâm trúng, không đành lòng mà quay đầu đi, nghẹn một ngụm hờn dỗi nói: "Ta không muốn sống với ngươi nữa".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ túm chặt lấy hắn, sức lực rất lớn, xương cốt của Nguỵ Vô Tiện sắp bị bóp nát, vùng vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494261/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.