Nguỵ Vô Tiện cứ thế rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lúc ngự kiếm trở lại Liên Hoa Ổ, sắc trời vừa mới hửng sáng. Trên hành lang dài không một tiếng động, hương sen trong sương sớm thơm ngát, bên sông nghe văng vẳng tiếng người dậy sớm đi đánh cá khua sào tre, từng đợt âm thanh quăng lưới vang lên.
Hương vị và giọng nói quê hương đã từng mong nhớ ngày đêm, nhưng trong mắt Nguỵ Vô Tiện xem ra lại không có gì quan trọng, hắn bước đi vội vã trên hành lang vắng vẻ không người, chỉ có tiếng giày vang lên, cửa phòng bị hắn đá mở toang ra, chui đầu vào lớp chăn đệm mềm mại trắng tinh, đắp chăn lên, cuộn thành một cục nho nhỏ.
Cho đến buổi trưa, Giang Yếm Ly theo thói quen đi vào phòng Nguỵ Vô Tiện phủi bụi quét tước mới phát hiện thứ gì đó giống như một ngọn đồi nhỏ ở trên giường.
Sau khi Nguỵ Vô Tiện thành thân, Ngu phu nhân liên tục cằn nhằn Giang Yếm Ly, vứt căn phòng trống cho người hầu giữ sạch sẽ sơ sơ là được rồi, không cần tự mình đi dọn dẹp, nhưng nàng vẫn không chê phiền phức, thỉnh thoảng muốn ở trong phòng Nguỵ Vô Tiện một lúc, để ý đến những chỗ mà người hầu có thể không chú tâm tới, đề phòng ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào quay trở lại, thì có thể nghỉ ngơi trong môi trường thoải mái và sạch sẽ nhất.
"A Tiện?"
Giang Yếm Ly buông cây chổi lông gà trong tay, nhấc một góc chăn lên, vật thể sống dở chết dở có mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494258/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.