Muốn chạy trốn thì thiếu gì cách, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại ngoan ngoãn để y kéo đi một đoạn, ngoài mặt bất động thanh sắc, trong bụng toan tính âm mưu quấy phá, chỉ muốn dùng trò bịp bợm gì đó để trêu chọc tiểu cũ kỷ này một chút.
Lam Vong Cơ thấy hắn không nói lời nào cũng không phản kháng, lòng cảnh giác từ từ buông xuống, cẩn thận nhìn nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng, hiếm khi chủ động mở miệng nói: "Ngươi tên là gì?"
"Ta hả..." Nguỵ Vô Tiện ghé người về phía trước, làm như muốn nói thầm cho y nghe, Lam Vong Cơ không cảm thấy có gian trá, đưa một lỗ tai ra, kết quả nhoáng một cái, trên trán chợt lạnh, lúc nhìn lại, thì mạt ngạch đã bị đối phương cầm trên tay.
Y tức giận nói: "Tại sao ngươi tháo mạt ngạch của ta xuống?"
Hoá ra, thứ này gọi là mạt ngạch...
Nguỵ Vô Tiện thuận miệng bịa chuyện: "Bởi vì ngươi mang không đúng".
Lam Vong Cơ kinh ngạc: "Làm thế nào ngươi biết ta mang không đúng? Ngươi... ngươi là người Lam gia sao?"
Cẩn thận nhìn kỹ, trên người đối phương đúng là mặc giáo phục Lam thị, thêu hoa văn mây cuốn phức tạp được thêu tỉ mỉ, vải lụa mềm mại không một nếp nhăn, bên trên in hoa văn chìm phản chiếu khéo léo dưới ánh mặt trời, là trang phục quy cách thượng thừa ngang với của y.
Nguỵ Vô Tiện không chút do dự liền nói: "Đúng nha".
Lam Vong Cơ nói: "Vậy tại sao ngươi không mang mạt ngạch?"
Toang rồi...
Trong lòng Nguỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-dao-phu-the/2494238/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.