Chương trước
Chương sau
Muốn chạy trốn thì thiếu gì cách, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại ngoan ngoãn để y kéo đi một đoạn, ngoài mặt bất động thanh sắc, trong bụng toan tính âm mưu quấy phá, chỉ muốn dùng trò bịp bợm gì đó để trêu chọc tiểu cũ kỷ này một chút.

Lam Vong Cơ thấy hắn không nói lời nào cũng không phản kháng, lòng cảnh giác từ từ buông xuống, cẩn thận nhìn nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng, hiếm khi chủ động mở miệng nói: "Ngươi tên là gì?"

"Ta hả..." Nguỵ Vô Tiện ghé người về phía trước, làm như muốn nói thầm cho y nghe, Lam Vong Cơ không cảm thấy có gian trá, đưa một lỗ tai ra, kết quả nhoáng một cái, trên trán chợt lạnh, lúc nhìn lại, thì mạt ngạch đã bị đối phương cầm trên tay.

Y tức giận nói: "Tại sao ngươi tháo mạt ngạch của ta xuống?"

Hoá ra, thứ này gọi là mạt ngạch...

Nguỵ Vô Tiện thuận miệng bịa chuyện: "Bởi vì ngươi mang không đúng".

Lam Vong Cơ kinh ngạc: "Làm thế nào ngươi biết ta mang không đúng? Ngươi... ngươi là người Lam gia sao?"

Cẩn thận nhìn kỹ, trên người đối phương đúng là mặc giáo phục Lam thị, thêu hoa văn mây cuốn phức tạp được thêu tỉ mỉ, vải lụa mềm mại không một nếp nhăn, bên trên in hoa văn chìm phản chiếu khéo léo dưới ánh mặt trời, là trang phục quy cách thượng thừa ngang với của y.

Nguỵ Vô Tiện không chút do dự liền nói: "Đúng nha".

Lam Vong Cơ nói: "Vậy tại sao ngươi không mang mạt ngạch?"

Toang rồi...

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện nhảy ra hai từ này, nhưng trên thực tế lại không hoảng loạn, ngược lại tỏ ra thích thú, đầu óc linh hoạt xoay chuyển, chớp chớp mắt, liền nảy ra ý tưởng: "Ta còn nhỏ tuổi, vẫn chưa thể mang".

Lam Vong Cơ yên lặng gật đầu, cũng phải, chính y cũng mới được cho phép đeo cách đây không lâu, đứa trẻ này nhìn nhỏ gầy hơn mình, đoán chừng còn chưa tới tuổi. Thấy hắn vẫn đang cúi đầu tò mò ngắm nghía mạt ngạch của mình, Lam Vong Cơ lại tức giận, nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi là người Lam gia, hẳn phải biết, mạt ngạch chỉ có mệnh định chi nhân mới có thể đụng vào".

Nguỵ Vô Tiện hư trương thanh thế: "Ta đương nhiên biết".

Lam Vong Cơ thấy hắn như đã có biết trước, nghĩ thầm thật ra những lời thúc phụ nói khi mang mạt ngạch cho y ngày hôm đó, mơ hồ như lọt vào sương mù, y muốn hỏi kỹ hơn, lại bị thúc phụ làm mặt dữ mắng ngược lại, chỉ nói, đợi ngươi lớn lên sẽ hiểu rõ, hiện giờ ngươi chỉ cần học tập thật tốt, nếu rảnh rỗi thì nghĩ nhiều đến việc làm thế nào để cư xử đứng đắn, tự mình kềm chế, đừng cứ muốn tháo mạt ngạch xuống. Lam Vong Cơ ngây thơ mờ mịt vâng dạ, nhưng trong lòng lại gieo một hạt giống tò mò, y cũng không dám đi hỏi người lớn, sợ những người lớn đến cáo trạng trước mặt Lam Khải Nhân, vì thế chỉ tóm được vài đứa nhỏ cỡ như y để hỏi, nhưng không ai có thể giải đáp nghi hoặc của y.

Lam Vong Cơ cẩn thận nhìn đôi mắt đen sáng lấp lánh kia của Nguỵ Vô Tiện, một đôi mắt đào hoa hơi mang ý cười, nhìn vào là thấy dáng vẻ thông minh lanh lợi, khác hẳn với những đứa nhỏ ngoan ngoãn ngu ngốc cùng học chung ở Lan Thất kia, không chừng có thể giải đáp được nghi vấn của mình, do dự mở miệng: "Vậy ngươi có biết mệnh định nhân có nghĩa là gì không?"



Mắt Nguỵ Vô Tiện chớp chớp, nhanh như vậy đã kiểm tra bài tập ở nhà của hắn?

Lúc này không thể không hoảng, hắn sờ sờ mũi, nghiêng đầu đánh giá Lam Vong Cơ, nghĩ thầm, đứa nhỏ ngốc này không chừng cũng không hiểu, ta cứ nói nhảm lung tung một chút, miễn không thái quá là được. Ngậm bốn chữ "Mệnh định chi nhân" ở trong miệng, nhấm nháp như một viên kẹo nhỏ, chẳng bao lâu, đã nảy ra ý hay.

Nguỵ Vô Tiện nói một cách có bài bản: "Ừm... mệnh định chi nhân chính là người đầu tiên tháo mạt ngạch của ngươi xuống, bởi vì số mệnh của ngươi và hắn có duyên phận, gọi là 'mệnh định'. Ta hỏi ngươi, ta là người đầu tiên của ngươi phải không?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện nói với thái độ vô cùng nghiêm túc dẫn dắt đệ tử đi sai đường: "Cho nên, ta chính là mệnh định chi nhân của ngươi đó!"

Vậy mà lại là ý nghĩa như thế!

Lam Vong Cơ làm như suy nghĩ gì đó, nghĩ một hồi, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, lại nói: "Không đúng, thúc phụ nói mệnh định chi nhân mới có thể đụng vào mạt ngạch, mà chỉ cần là người đầu tiên tháo mạt ngạch xuống thì chính là mệnh định chi nhân, vậy ý không phải là người đầu tiên tháo mạt ngạch của ta sẽ có thể tháo mạt ngạch của ta hay sao... Suy nghĩ này có điểm kỳ lạ thế nào ấy?"

Tuổi còn nhỏ vẫn chưa hiểu cái gì gọi là luận chứng tuần hoàn, nhưng trong đầu Lam Vong Cơ cũng đủ tưởng tượng ra hình ảnh con chó nhỏ tự đuổi theo cắn cái đuôi của chính mình.

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người ra, không thể ngờ đứa nhỏ ngốc này còn có chút thông minh như vậy, vội làm như không có việc gì trách ngược trở lại: "Kỳ lạ chỗ nào, là ngươi quá ngu ngốc, giảng rõ ràng như vậy còn không hiểu, tự mình lại không mang đúng".

Lam Vong Cơ vô thức giơ tay lên sờ vào cái trán trống trơn, nói: "Ta thật sự mang không đúng sao?"

Y mới vừa học cách mang không bao lâu, xác thật là cũng không tin tưởng gì mấy.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lại đây, ta giúp ngươi mang nhé".

Lam Vong Cơ nói: "Được thôi".

Nguỵ Vô Tiện đứng ở phía sau y, để mạt ngạch lên trán y, vòng ra sau đầu, cột thành một cái nơ bướm thật to.

"Được rồi".

Thời gian tiếp theo của ngày hôm đó, bất kể đi đến đâu, Lam Vong Cơ cũng phát hiện ánh mắt người lớn nhìn y cứ quái lạ, ngay cả gia phó cũng cười tủm tỉm khen ngợi: "Lam nhị công tử hôm nay rất đáng yêu nha".

Vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc của Lam Khải Nhân cũng trở nên cổ quái, còn tức giận hỏi y: "Ai dạy ngươi cột thành ra như vậy?"

Lam Vong Cơ rầm một cái quỳ xuống, sợ hãi nói: "Không phải ta tự cột!"

Lam Khải Nhân càng nổi giận: "Không phải đã dặn đi dặn lại chỉ có bản thân ngươi mới có thể cột hay sao? Há có thể để người khác tuỳ ý chạm vào, tại sao không tự tôn tự trọng như thế hả?"

Lam Hi Thần chịu đựng cơn giận dữ giống như một đám mây đen của Lam Khải Nhân, mỉm cười kéo y vào trong lòng, cẩn thận ngắm nghía: "Mạt ngạch này ai cột cho đệ?"

Lam Vong Cơ nói một cách quả quyết với chất giọng trẻ con: "Không phải một người tuỳ tiện, là mệnh định chi nhân của ta".

Lam Khải Nhân mặt mày tái xanh: "Mệnh định chi nhân gì, tuổi còn nhỏ lấy đâu ra mệnh định chi nhân?"

Lam Hi Thần tò mò hỏi: "A Trạm gặp được tiểu tiên tử nhà nào à? Dáng vẻ đáng yêu không?"



Lam Vong Cơ nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu, "Đáng yêu".

Lam Khải Nhân tức giận ho khan, vừa đưa ánh mắt cảnh cáo về phía Lam Hi Thần, vừa nghĩ tiểu tai hoạ của nhà nào, mới bây lớn, đã biết câu dẫn khắp nơi.

Lam Vong Cơ liền đem chuyện tình cờ gặp được Nguỵ Vô Tiện kể ra toàn bộ chi tiết, Lam Khải Nhân ngạc nhiên sửng sốt nghe xong, nửa ngày, lướt qua một lần tất cả trẻ con cỡ tuổi như vậy ở trong tộc, nhưng không ai phù hợp, đây đến tột cùng là của nhà nào? Miệng lưỡi trơn tru, lừa gạt gian dối, dụ dỗ có lý lẽ rõ ràng, nhà nào hộ nào trong Lam thị sinh ra một tiểu hoạ tinh như thế?

Tục ngữ nói nhìn đứa trẻ lúc tám tuổi có thể thấy được lớn lên thế nào, trong lòng ông liền ẩn ẩn dâng lên một dự cảm xấu, đầu cũng theo đó mà nhói đau, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc của Lam Vong Cơ, làm như đã nhận định chuyện này, lập tức huyệt thái dương càng đột nhiên nhảy lên thình thịch, giống như nổi lên hồi còi cảnh giác, không khỏi túm râu, vẻ mặt tàn khốc cảnh cáo: "Đó là một kẻ lừa đảo! Sau này, không được tìm nó để chơi nữa, biết chưa?"

Lam Vong Cơ dường như bị đả kích rất lớn, ủ rũ ngồi xuống, buồn bã, không bao giờ nói chuyện nữa.

***

Mỗi ngày như thế, Nguỵ Vô Tiện đều lén chạy tới gian tiểu trúc hoa long đảm, cho cá vàng nhỏ của Lam Vong Cơ ăn thêm.

Một hôm, hắn cầm thức ăn của cá đưa lên mũi ngửi ngửi, là mùi mặn của biển, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ùng ục vang lên. Sờ sờ cái bụng trống rỗng, chỉ cảm thấy hình như rất nhiều ngày không ăn gì, do dự một chút, liền nhét viên thức ăn nhỏ vào trong miệng.

Thanh Hành phu nhân vẫn luôn tò mò quan sát nhìn thấy mà sợ hãi, từ sau cánh cửa gọi hắn lại, mỉm cười vẫy vẫy tay về phía hắn.

Thấy bà cười thân thiết, Nguỵ Vô Tiện không nghĩ nhiều liền bước qua. Vừa vào phòng, Thanh Hành phu nhân đã cầm hộp điểm tâm tinh xảo tới, Nguỵ Vô Tiện nhìn đến ngây người, ban đầu khách khách khí khí, nếm thử một chút rồi nếm luôn mấy miếng. Nhưng lớp bọc bên ngoài viên kẹo tròn đó vừa chạm vào đã rơi ra, Nguỵ Vô Tiện cầm mãi không được, tưng tưng bay vèo xuống đất, hắn lập tức khẩn trương nhìn về phía người phụ nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp kia, thấy bà không chỉ không có ý trách cứ, còn dẫn hắn đến cạnh bàn, đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt hắn, đứa nhỏ lập tức không khách khí nữa, mỗi tay một miếng, ăn ngấu nghiến nhét đầy trong miệng.

Thanh Hành phu nhân vừa lo lắng vừa buồn cười, vội vàng ra lệnh người hầu pha một bình trà nóng, đưa đến miệng hắn cho uống mấy hớp, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, kêu hắn từ từ ăn, coi chừng nghẹn, còn nói sau này hắn có thể thường xuyên đến ăn điểm tâm.

Nguỵ Vô Tiện vui mừng muốn hỏng rồi, nhoẻn miệng, lộ ra hàm răng nhỏ xíu trắng tinh, cười một cái thật tươi với bà, lúc đầu có chút thẹn thùng, kết quả càng lúc càng vui, khuôn mặt nhỏ lan tràn vẻ sung sướng, cuối cùng cảm thấy không thể ăn một mình, duỗi tay cầm lấy một viên kẹo, cũng muốn đút Thanh Hành phu nhân ăn. Bà liền kéo Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng, tỉ mỉ ngắm nhìn một lát, lại lấy ra một cây lược nhỏ tinh xảo, sửa sang lại mái tóc lộn xộn của hắn, rồi dùng khăn tay trắng tinh lau bột đường dính trên miệng hắn.

Cá vàng nhỏ của Lam Vong Cơ càng lúc càng phát triển, sau đó trở về bể cá lớn, còn uy phong lẫm liệt bắt nạt các con cá khác, đến giờ cho ăn còn chiếm riêng năm sáu viên thức ăn, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, đành vớt nó trở về bể cá nhỏ một lần nữa.

Mọi người đều rất kinh ngạc.

Bản thân Lam Vong Cơ cũng cảm thấy bối rối.

Một hôm, y đi đến trước gian tiểu trúc hoa long đảm, vừa tới đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé lúp xúp trong khóm hoa long đảm, cho cá vàng nhỏ của y ăn hai viên thức ăn, sau đó, lại vui sướng chạy đến cảnh cửa gỗ của gian tiểu trúc, được Thanh Hành phu nhân nắm tay dắt vào trong phòng.

Trong phòng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.

Lam Vong Cơ sợ ngây người.

Y lén lút đi đến bên cạnh song cửa sổ, chỉ nhấc lên một góc nhỏ, nhìn vào bên trong, mới vừa nhìn chẳng được mấy cái, đã bị Thanh Hành phu nhân phát hiện. Y sợ đến mức nhảy khỏi hành lang, đang định chạy trốn.

Giọng Thanh Hành phu nhân ở phía sau vang lên, "A Trạm, đừng chạy nha, ngươi cũng vào đi".

Lam Vong Cơ chần chừ xoay người lại, đôi mắt nhỏ nhạt màu nhìn cánh cửa gỗ mở ra một khe hở, Thanh Hành phu nhân mỉm cười nói: "Vào đi, sẽ không bị phát hiện".

Khe cửa lại mở ra thêm một chút, Nguỵ Vô Tiện ló đầu ra nhìn, thắc mắc hỏi: "Tại sao y không dám đi vào?"

Thanh Hành phu quân xoa xoa đầu của hắn, "A Trạm thẹn thùng".



Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích, nghe xong lời này, gương mặt trắng nõn bỏ bừng lên, "Ta không thể đi vào".

Nguỵ Vô Tiện nhét nguyên một khối điểm tâm trong tay vào miệng, bàn tay tuỳ ý chùi chùi lên quần áo trắng tinh, từ phía sau cánh cửa nhảy ra ngoài, đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, kéo tay y đi, làm như mình là một nửa chủ nhân vậy, "Đi vào đi, bên trong có rất nhiều món ăn ngon".

"Là ngươi!" Lam Vong Cơ sững sờ, thế nhưng trong nhất thời lại không nghĩ tới phải giãy tay ra, "Ngươi chính là đứa trẻ lần trước lừa gạt ta".

Nguỵ Vô Tiện ợ một cái, không hề tỏ ra xấu hổ nói: "Ta lừa người chỗ nào? Câu nào của ta lừa gạt ngươi?"

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nói ngươi là người của Lam thị, ngươi còn nói ngươi là mệnh định chi nhân của ta, còn cột sai mạt ngạch của ta".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng ta chính là người của Lam gia, ta chính là mệnh định chi nhân của ngươi". Không biết tại sao, lúc hắn nói lời này, lại không cảm thấy chột dạ một chút nào, "Ai nói mạt ngạch không thể cột như vậy, hơn nữa ngươi nói xem, sau khi ta cột cho ngươi, có phải rất nhiều người khen ngươi đáng yêu không?"

Lam Vong Cơ nói không nên lời, lơ đãng môt chút đã bị kéo vào trong nhà.

Sau khi nghẹn một hồi lâu, cuối cùng rặn ra được một câu, "Ngươi còn cho cá vàng của ta ăn. Ngươi không thể cho nó ăn, đó là cá vàng của ta".

Nguỵ Vô Tiện buông tay y ra, "Keo kiệt. Cho ăn hai miếng thì làm sao".

"Hai người các ngươi, không được cãi nhau". Thanh Hành phu nhân kéo hai đứa nhóc đến trước mặt, nhẹ nhàng tháo mạt ngạch trên đầu Lam Vong Cơ xuống, lấy một cánh tay của mỗi người đặt lên đầu gối của bà, trịnh trọng cột mạt ngạch vào tay của hai người.

"Mẫu thân!" Lam Vong Cơ kinh ngạc.

Thanh Hành phu quân sờ lên khuôn mặt nhỏ của y, "A Trạm, a Anh, sau này hai người các ngươi cùng nhau cho cá vàng nhỏ kia ăn nhé, được không?"

Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn nói: "Được nha".

Lam Vong Cơ khó chịu: "Dựa vào cái gì, đó là cá vàng của ta".

Nguỵ Vô Tiện nói một cách đương nhiên: "Của ngươi chính là của ta".

Rõ ràng có Thanh Hành phu nhân nuông chiều, hắn một chút cũng không khách sáo bốc một khối điểm tâm ở trong hộp đồ ăn có hoa văn mây cuốn tinh xảo, dưới sự á khẩu không thể trả lời, và ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn của Lam Vong Cơ, thản nhiên ăn vào bụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.