Ngày hè nóng bức, Ngụy Anh cảm thấy y phục màu đen mình thường mặc quá hút nhiệt, vì vậy hắn tiện tay cầm lấy y phục bạch y của đạo lữ mặc vào.
Nếu đã thay bạch y thì cũng nên đổi cả màu sắc dây cột tóc, nghĩ nghĩ một lúc, Ngụy Anh nhớ ra cái mạt ngạch Trạch Vu Quân đã giao cho hắn từ rất lâu, vậy cũng coi như là một bộ hoàn chỉnh.
Sau khi thay đồ, hắn nhìn vào gương, bắt chước dáng vẻ của Lam Trạm, đứng thẳng người mặt không cảm xúc, bất kể ai nhìn đều sẽ nghĩ rằng Ngụy Anh hắn là người lớn lên ở Lam gia.
Ngụy Anh hài lòng, bất giác nhìn vào gương mỉm cười, Lam Trạm vừa hay đi vào, tình cờ lọt vào tầm mắt của y.
Ngẩn ngơ một lúc, lúc này Lam Trạm mới đến gần chỗ Ngụy Anh rồi từ phía sau chậm rãi ôm lấy hắn, cánh tay dần dần siết chặt, cằm gác lên một bên vai của tiểu đạo lữ.
Ngụy Anh nhìn đạo lữ nhà mình qua gương, tuy không rõ ràng, nhưng cũng đủ để nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của người này.
"Sao vậy?" Ngụy Anh cười hỏi.
Lam Trạm nhìn Ngụy Anh trong gương: "Không có gì, chỉ là Anh cười rộ lên rất đẹp." Khi nhìn thấy nụ cười này, tim y đột nhiên đập mạnh, giống như trước đây mỗi khi nhìn thấy thiếu niên tươi cười rạng rỡ.
Nụ cười của Ngụy Anh là mê hoặc nhân tâm, gần đây lại càng trở lên thuần khiết......
"Này, đạo lữ nhà ta lúc cười lên nhìn cũng rất đẹp, đáng tiếc y không cười nhiều, ta chỉ có thể giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-cuoc-song-hang-ngay-cua-vong-tien-sau-khi-ket-hon/232188/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.