Kim Tử Hiên tất nhiên là nghe được tiếng cười nhạo trong nháy mắt của Nguỵ Vô Tiện, lập tức vừa thẹn vừa giận, hừ mạnh một tiếng về phía Nguỵ Vô Tiện.
Hắn cũng không biết vì lý do gì sau khi ngủ một giấc dậy, mặt lại đột nhiên biến thành thế này, nhưng hiện giờ cũng không có tâm trí để ý đến Nguỵ Vô Tiện.
Kim Tử Hiên hành lễ với các vị tông chủ trưởng bối, nói: "Gia phụ hiện giờ đã không còn lo ngại đến tính mạng nữa, chỉ là thương thế rất nặng, nằm trên giường không dậy nổi, có chỗ thất lễ mong các vị tiền bối chớ để ý".
Mọi người đều nói: "Nào có nào có, đương nhiên là thân thể quan trọng, không biết Kim tông chủ và Tần tông chủ rốt cuộc là có thù hận gì? Thế mà Tần tông chủ không ngại đêm khuya chạy tới giết người?"
Một người nói: "Lời đồn Tần tông chủ tính tình tàn bạo, giết người thành tính, quả thực không phải giả".
"Nghe nói Tần tông chủ ở Xạ Nhật Chi Chinh, giơ tay hạ đao đều là giết người, ngay cả phụ nữ trẻ em cũng không tha, thật sự là tàn bạo bất nhân!"
"Kim tông chủ đối với Tần tông chủ cũng coi như không tệ, không ngờ vậy mà bị Tần tông chủ ra tay ác độc chém hai nhát, đây thật đúng là vong ơn bội nghĩa, phát rồ".
Tiếng mọi người bàn tán càng lúc càng lớn dần, Nguỵ Vô Tiện nghe mọi người thảo luận, làm như trở về kiếp trước lúc bị tiên môn bách gia đòi chém đòi giết, trong lòng lập tức tích tụ buồn bực, đang định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483837/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.