Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ ngâm một hồi, thật sự không thể cứ luôn xụ mặt với Lam Vong Cơ, dứt khoát cũng cởi quần áo "ầm" một tiếng nhảy vào suối nước lạnh.
Suối nước lạnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ ngoại trừ làm tan vết bầm, còn có thể dùng để tu luyện tĩnh tâm.
Nguỵ Vô Tiện mới vừa xuống nước đã bị nước suối lạnh thấu xương làm cho giật mình một cái, nhịn không được 'hít hà' một tiếng, nhảy nhót loạn xạ trong dòng nước, "A!! Lạnh quá, lạnh quá à Lam Trạm".
Lam Vong Cơ vội vàng bơi qua ôm hắn vào lòng, một luồng nước ấm theo chỗ da thịt dán sát nhanh chóng tràn qua thân thể Nguỵ Vô Tiện, "Suối nước lạnh hàn khí ép người, sao ngươi lại xuống đây".
Nguỵ Vô Tiện lạnh quá dán sát vào lòng ngực Lam Vong Cơ, nhoẻn miệng cười nói: "Thấy ngươi ngâm một mình buồn chán, ta xuống đây cùng với ngươi, suối nước lạnh của nhà các ngươi thật đúng là vẫn đông lạnh chết người như xưa nay nha!"
Nguỵ Vô Tiện ngâm một hồi, cảm thấy quen với nhiệt độ của suối nước lạnh, liền buông Lam Vong Cơ vòng ra phía sau y, nhìn thấy các vết thương trên lưng Lam Vong Cơ, quả thực tốt hơn nhiều, cảm thán nói: "Lam Trạm, suối nước lạnh tuy rất lạnh, nhưng đúng thật rất có hiệu quả làm tan vết bầm."
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng.
"Nhưng người nhà các ngươi tại sao cứ thích tu hành ở cái nơi thế này, quả thực là tự mình tìm khổ". Nguỵ Vô Tiện không chút khách khí mà phun tào, nói xong liền tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-con-duong-chong-gai/483830/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.