8.
Sau khi trao đổi với nhau vài câu đơn giản, Ngụy Vô Tiện đã lập tức hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Đứa bé này và cha mẹ nó bị lạc nhau, cũng không biết phải đi đâu về đâu, đành phải ngồi chờ ở đây.
Hỏi sang những chuyện khác, bạn nhỏ này lại không thể nói rõ, trong chốc lát Ngụy Vô Tiện cũng phải bó tay, nhìn bé ngồi chờ một mình ở đây cũng đáng thương, đành dứt khoát ngồi chờ luôn cùng bé, thỉnh thoảng còn kể vài câu chuyện cười nho nhỏ để pha trò chọc cười bé con kia.
Trời ngày càng lạnh, Ngụy Vô Tiện nhìn bộ quần áo mỏng manh của bé, mỗi khi gió lạnh thổi qua thì cả người run lên, lại muốn ôm bạn nhỏ kia vào lòng để giúp bé sưởi ấm một chút. Thế nhưng vừa nghĩ đến nhiệt độ cơ thể mình cũng chẳng ấm là bao, còn sợ không cẩn thận ép lên bụng, bèn mở miệng nói với Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng không do dự nhiều, lập tức bế bạn nhỏ kia lên rồi ôm vào lòng.
Ban đầu nhóc con kia vẫn còn có chút chống đối, bởi vì vị đại ca ca mặc áo trắng này mặc dù rất đẹp, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, mỗi lần bé nhìn thấy đều không nhịn được mà run lên. Chẳng qua là không hiểu sao bé lại cực kỳ tin cậy vị đại ca ca yêu cười kia, nghĩ rằng đại ca ca đã nói thì sẽ không sai đâu, mới mang theo chút rụt rè sợ hãi mà tiến vào trong lòng vị đại ca ca mặc áo trắng kia.
Thấy bé thỉnh thoảng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-can-thuong-trach-chi/236347/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.