Ngay cả sau khi y sư bắt mạch, nói với Ngụy Vô Tiện thân thể hắn vẫn ổn, lông mày Lam Vong Cơ vẫn nhíu chặt.
Ngược lại Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường vẻ mặt mờ mịt, khi thì sờ mặt mình, khi thì nhìn xung quanh. Nhưng mỗi khi chạm phải ánh mắt của Lam Vong Cơ, hắn luôn nhìn ra chỗ khác trước. Bởi vì vừa rồi hắn nghe từ miệng Lam Vong Cơ biết được y là đạo lữ của hắn, do đó mới nhảy lên cây.
"Hả? Mất trí nhớ? Ta quên mất cái gì?"
Ngụy Vô Tiện phản ứng như vậy càng khẳng định Lam Vong Cơ đã suy đoán đúng, chỉ là hiện giờ y không biết Ngụy Vô Tiện còn nhớ được bao nhiêu, cũng không biết nên giải thích với người nọ khoảng thời gian mười mấy năm kia như thế nào.
"Ngụy Anh......" Lam Vong Cơ nỗ lực hạ xuống sự bất an ở trong lòng, mở miệng muốn giải thích với Ngụy Vô Tiện, nhưng vẫn không biết nên nói thế nào. Ngụy Vô Tiện bên kia vẫn đang nhìn kỹ khuôn mặt của y, thận trọng hỏi: "Lam Trạm, ngươi...... ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi bảy."
"Tuổi nhi lập*...... Vậy......" Ngụy Vô Tiện cúi đầu tính bằng ngón tay, sau khi tính toán xong xuôi, hắn mở lớn đôi mắt nhìn Lam Vong Cơ: "Vậy chẳng phải đều đã cưới vợ sinh con?"
[*Là tuổi phù hợp để lập gia đình (lập gia),xây dựng sự nghiệp (lập nghiệp),tu dưỡng bản thân (lập thân).]
Ngụy Vô Tiện khi nói lời này cũng chỉ là căn cứ vào độ tuổi của y mà thôi, không mong đợi Lam Vong Cơ sẽ trả lời, suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-bong-nhien-quay-dau/1013703/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.