Ngụy Vô Tiện nương theo giai điệu mà ngủ say, hắn còn nhớ mang máng giọng người ngâm giai điệu kia có chút trầm thấp, giống như, giống như một người...... Đáp án sắp nói ra, nhưng hắn lại không thể nói ra khỏi miệng được, sau đó mày nhăn lại, chân vừa đạp một cái, hắn đã tỉnh.
Hai mắt vẫn còn đọng đầy hơi nước hé mở, vừa mở mắt đã nhìn thấy tấm màn trắng ở bên trên. Ở trong sơn động tối đã lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, sáng đến mức làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó chịu, một lần nữa nhắm mắt lại.
Mơ mơ màng màng đổi tư thế nằm, chân gác lên chiếc chăn gấm vừa bị hắn đạp sang một bên cọ cọ. Trên người không còn cảm giác nhớp nháp, cực kỳ dễ chịu, ngay cả trong không khí cũng tản ra một mùi hương làm cho người ta cảm thấy yên tâm.
Ngụy Vô Tiện ngủ thiếp đi trong mùi hương an thần dễ chịu này, hoàn toàn không chú ý tới những thay đổi xung quanh mình.
Lam Vong Cơ cầm theo hộp thức ăn đi trên đường, lúc này đã đến giờ giải lao giữa buổi học sáng, y tính toán thời gian rồi ra khỏi Lan Thất, vội vàng quay về Tĩnh Thất.
Đi ngang qua cây táo, phát hiện trên cây táo xanh đã ra quả to bằng lòng bàn tay, từng chùm từng quả treo ở trên cây, khiến nhánh cây cong xuống. Táo trong mùa này tuy đã ra quả, nhưng vẫn còn rất chua, chưa thích hợp để ăn. Lam Vong Cơ cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu lại ánh mắt, dự định tiếp tục đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-bong-nhien-quay-dau/1013701/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.