Xuống núi, Lam Vong Cơ cảm thấy có chút mù mờ, không biết đi hướng nào. Nghĩ nghĩ, vẫn là dựa theo thỉnh cầu xin giúp đỡ của dân chúng mà Lam Thị thu được đi hướng Nam. Trên cây đại thụ ven đường, một con chim hoàng anh màu vàng nhạt đang vui vẻ ca hát.
Lam Vong Cơ cũng không ngự kiếm, cầm Tị Trần đi bộ. Chỗ dân chúng xin giúp đỡ là tà ám trong núi. Không vào núi liền không nguy hiểm, cho nên Lam Vong Cơ cũng không cần gấp gáp. Tâm tình hắn tản mạn. Mới rời Vân Thâm Bất Tri Xứ không bao lâu đã lo lắng cho Ân Hoàn, không biết nàng thế nào, không có hắn vận chuyển linh lực, đứa bé có quấy phá nàng không.
Lập tức Lam Vong Cơ lại bắt đầu phỉ nhổ chính mình. Không nghĩ tới bản thân là kẻ bạc bẽo như vậy. Rõ ràng là tâm duyệt Ngụy Anh, lại trong bất tri bất giác đặt người khác vào lòng.
Kỳ thật, Ân Hoàn và Ngụy Anh có chút giống nhau. Nụ cười cùng một loại rực rỡ, thanh khiết. Cùng một loại hoạt bát. Cùng một loại khẳng khái, không oán, không hận.
Lam Vong Cơ giày vò trong lòng. Chẳng lẽ vì hai người giống nhau cho nên hắn mới di tình lên người thê tử? Nếu như vậy, hắn liền không phải với Ngụy Anh, mà cũng hổ thẹn với thê tử.
Đúng rồi. Từ khi nào bản thân đã thừa nhận nàng là thê tử trong lòng? Dừng bước đi, Lam Vong Cơ rút Tị Trận một trận loạn chém bụi gai, lùm cây bên đường.
Con chim hoàng anh trên cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-anh-toan/2584577/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.