Edit: Nynuvola 
Hoa Hành vừa xấu hổ vừa tức giận, khụt khịt không chịu nhìn hắn. 
Thúc Thần làm xong hai lần cũng cuối cùng tâm bình khí hòa, xả nước ấm tắm cho cậu, sau đó ra ngoài lột chăn nệm mà họ làm dơ ra. 
Hoa Hành thiếu chút xấu hổ chết lần hai, run giọng hỏi bệnh viện có máy giặt không. 
Thúc Thần cuộn khăn trải giường thành một cục ném lên trên ghế: "Sáng mai sẽ có người tới lấy mang đi giặt sạch sẽ." 
Hoa Hành nhìn chằm chằm vải vóc kia: "Nếu không đưa thì em mang đi giặt đi. 
"Sợ cái gì?" Thúc Thần cười, "Người khác không quen biết chúng ta. Hơn nữa đây còn là phòng của bác sĩ Hồ." 
Hoa Hành: "......" 
Hai người kiếm được khăn trải gường sạch sẽ trong hộc tủ, đổi xong mới nằm xuống. 
Hoa Hành thở phào nhẹ nhõm: "May mà có dự phòng." 
Thúc Thần nói: "Ừ." 
Hoa Hành: "Anh không biết hả?" 
Thúc Thần: "Không biết. Lúc ấy trong đầu chỉ muốn chịch em thôi, có nghĩ được nhiều thế đâu." 
Hoa Hành cắn răng nói: "Anh là cái đồ, cái đồ......" 
Thúc Thần tùy tiện đáp: "Khốn kiếp? Sắc lang? Không tồi, vẫn còn sức mắng người." 
Đang trò chuyện, ngoài cửa sổ "Bụp" vang lên một tiếng lớn, Hoa Hành quay đầu nhìn thử, chỉ thấy giữa bầu trời tối đen như mực nhảy ra một chùm pháo hoa màu đỏ. 
Thúc Thần nhủ thầm 0 giờ rồi, liền mở miệng chúc Hoa Hành: "Năm mới vui vẻ." 
Hai người một trước một sau ngồi trên giường, cằm Thúc Thần tựa trên vai Hoa Hành, cùng nhau nhìn ra ngọn lửa bên ngoài cửa sổ. 
Thành thật mà nói, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966518/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.