Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, trời hửng nắng.
Trời vào đông hiếm khi thấy nắng, tuy rằng nhiệt độ không khí rất thấp nhưng ánh sáng tươi đẹp này có thể làm lòng người nảy sinh cảm giác khoan khoái.
Ngược lại trong phòng bệnh, mây đen giăng đầy, tiếng kim rơi cũng có thể nghe.
Hoa Ánh Hà nhìn Hoa Hành, gằn từng chữ: "Con nói thật với mẹ, rốt cuộc con đã làm gì nên người ta mới đối xử với chúng ta như thế?"
Ánh mắt bà rõ ràng đến nỗi Hoa Hành không cách nào ngẩng đầu.
Kỳ thật nếu hành động của Hoa Hành bình tĩnh hơn một chút, Hoa Ánh Hà có thể đã tin rằng Thúc Thần chính là người bạn học cùng lớp vừa có tiền lại vừa tốt bụng.
Nhưng sự trầm mặc của Hoa Hành làm Hoa Ánh Hà khó thể lừa mình dối người.
Bà quá hiểu con trai mình, Hoa Hành từ trước đến nay có chuyện gì sẽ nói thẳng, không che giấu. Như bây giờ, vừa nhìn liền biết không dám nói trực tiếp với bà.
Bà là mẹ của cậu!
Có cái gì mà không thể nói với bà!
Lập tức Hoa Ánh Hà nhận ra được một vấn đề nghiêm trọng.
Hoa Hành muốn giấu giếm chuyện gì, hay bởi vì bà là mẹ của cậu nên không thể nói ra.
Là chuyện nào?
Hoa Ánh Hà hô hấp dồn dập, cố gắng suy đoán.
Trong phút chốc bà đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp.
Loại quan hệ gì có thể khiến cho bạn học quan tâm chăm sóc tới mức đó? Bạn thân có lẽ sẽ. Nhưng Hoa Hành mang loại tính cách kia, có thể kết giao được bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966514/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.