Edit: Nynuvola
Vì tránh cho Thúc Thần thật sự lôi kéo cậu làm gì đó không thể cho người khác nhìn thấy, Hoa Hành lắc người né sang một bên, cảnh giác giữ khoảng cách với Thúc Thần.
Hắn bật cười, không trêu chọc cậu nữa, vui vẻ nằm lại trên giường.
Nói ra những lời này đơn giản hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Không, không phải đơn giản, mà là sự tồn tại của Hoa Hành làm hắn thoải mái khi thổ lộ ra như vậy.
Ngoại trừ cậu, không còn bất kỳ người nào nữa.
Thấy Thúc Thần ngã lên giường, Hoa Hành hơi lo lắng nhích lại gần.
Tầm mắt Thúc Thần đang nhìn lên phía trên chợt xuất hiện một khuôn mặt, hắn xoay người ngồi dậy, dọa Hoa Hành giật cả mình.
Cậu hỏi: "Làm cái gì vậy?!"
Thúc Thần đáp: "Ngắm cậu."
Hoa Hành: "Ngắm tôi làm gì?"
Thúc Thần: "Cậu đáng yêu lắm."
Hoa Hành không trả lời, trong đáy mắt mang theo ý tứ không thể diễn tả kèm theo sự ngượng ngùng.
Thúc Thần phát hiện ra cậu quả thật rất ít khi được khen, cho nên chỉ cần nói một chút lời hay lập tức xấu hổ, thậm chí có phần lúng túng không biết làm sao. Có lẽ bởi vì trước đây không có mấy người khen cậu. Nghĩ đến đây, hắn âm thầm quyết định về sau sẽ khen cậu nhiều hơn.
Trong phòng im lắng, cả hai đều không mở miệng, bụng Hoa Hành lại bất chợt phát ra tiếng "Ọc ọc".
Hoa Hành càng thêm quẫn bách.
Thúc Thần cười rộ lên, hai người thay giày xong, hắn liền nắm tay cậu ra cửa.
Hoa Hành đến thang máy mới phát hiện bản thân đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966508/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.