Thúc Thần ngồi trên mép giường, ngây người nhìn về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, tựa hồ như khi Hoa Hành rời đi, đại não của hắn cũng đã ngừng vận hành.
Lily từ địa bàn của mình bò ra cụng vào người hắn, há miệng bắt đầu phát ngốc.
Hàng mi Thúc Thần rũ xuống nhìn nó một lúc lâu, đoạn tiện tay cầm một cái móc treo quần áo, chọc chọc đầu Lily.
Lily nương theo sức lực của hắn mà hơi rụt rụt thân, sau khi hất chiếc móc treo quần áo ra, nó lại bất động, lười biếng đến mức làm người khác giận sôi.
Thúc Thần nhàn nhạt cười, vẻ mặt trở về lạnh đạm như trước.
Hoa Hành ở lại nhà hắn mới có hai ba ngày, nhưng hiện tại nhìn bất kỳ ngóc ngách nào nơi đây cũng đều đong đầy bóng dáng của cậu.
Lúc Hoa Hành thận trọng ngồi trên mép giường, dáng dấp cậu khi ném quần áo dơ xuống dưới.
Lúc Hoa Hành hét toáng lên chạy trốn đến cuối giường, Lily nằm trên sàn nhà cố gắng ngẩng đầu.
Lúc cậu quỳ gối trên giường, hay khi Hoa Hành nằm dưới thân hắn.
Còn có dáng vẻ cậu thời điểm ngủ say, hơn nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, dán sát gần hắn hơn......
Ngay sau đó hắn bỗng hồi tưởng lại dáng vẻ Hoa Hành bật khóc, hốc mắt cậu đỏ bừng.
Thúc Thần kéo tấm rèm, trèo lên giường nằm trong bóng tối.
Trước mắt không ngừng hiện lên hình bóng cậu rời khỏi đây.
Một lúc lâu sau, Lily cuối cùng cũng di chuyển, cái đuôi vung vẩy, bước từng bước nhỏ quay về phòng của nó.
Lily chợt nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966505/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.