Đồng tiền leng keng dưới mặt đất, Lưu Ly nhặt nó lên, cúi đầu cảm tạ người qua đường. Hôm nay cả ngày cô chỉ xin được 5 đồng lẻ với một ổ bánh mì đã cũ.
Thấy trời cũng sắp sập tối, cô mang theo tiền và bánh chuẩn bị trở về ven rừng, khi cô đi ngang con phố thông vào cung điện bất chợt lại bị lính từ đâu ồ ạt đi tới đẩy ra, suýt nữa té ngã.
Chúng dọn đường cho quý tộc từ trong cung điện đi ra, Lưu Ly không dám đến gần, sợ những kẻ thô bạo ấy sẽ ra tay đánh mình.
Cô nép vào một góc, cúi đầu như bao người khác, hành động giống như đang cung nghênh.
Một cỗ xe nguy nga từ trong cửa lớn chạy ra, người ngồi trong cỗ xe ấy không ai khác chính là Lãnh Hoàng.
Hắn vén tấm rèm cửa lên nhìn, trùng hợp lại nhìn thấy bóng dáng của người con gái mà tưởng chừng cả đời hắn sẽ không gặp lại.
Lưu Ly có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, nhìn người ốm yếu gầy gò, khuôn mặt thì lấm lem dơ bẩn, còn ăn mặc như một ăn mày làm hắn chết chân. Hắn cố quay ra sau nhìn cho thật kĩ.
Những gì hắn trông thấy hoàn toàn là sự thật, cô gái hắn nâng niu, rời xa hắn hai tháng lại trở nên thảm hại vô cùng.
Hắn nhìn đến tim gan quặn thắt, nỗi đau khó tả dâng lên, hắn cố nhịn thả rèm quay mặt đi để không bận tâm tới như nhưng trái tim vẫn cứ hướng về cô.
Có lẽ ông trời muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tay-cua-ac-ma/3325888/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.