"Ta..."
Giọng ngắc ngứ, Lưu Ly vì giật mình mà nhất thời để người đàn ông này biết cô đã nhớ lại. Vốn muốn giữ kín để hắn không lợi dụng những chuyện quá khứ mà trói buộc cô, kết quả người tính vẫn không bằng trời tính.
Cô nói dối rất tệ, nhất là với người ở trước mặt, hắn hiểu rõ tính cách cô hơn bất kỳ ai, chỉ cần quan sát nét mặt của cô hắn đã đoán ra tất cả. Còn cô chẳng thể chối, đành phải gật đầu thừa nhận.
"Bao lâu rồi?"
Hắn tóm lấy đôi vai ngọc mảnh mai của cô, gương mặt cương nghị tuấn lãng cúi thấp. Nụ cười như có như không, lúc được lúc mất liên tục hiện lên làm cơ mặt của hắn méo mó khó tả.
Nội tâm cô gái nhỏ vừa sợ vừa lo, đối diện với phấn khích của hắn làm lòng cô cảm thấy bất an. Gương mặt nhợt nhạt nhìn đôi mắt đào hoa tình tứ của hắn mà hổ thẹn.
"Ta..."
Vẫn là không thể thốt nên lời, đầu óc cô xáo trộn chưa từng có, một tia suy nghĩ lệch lạc hiện trong đầu cô. Sợ rằng...người đàn ông bây giờ sẽ xích cô lại giống hệt như Tuyên Uyên, sau đó ngày ngày dùng chuyện cũ tra tấn tâm lí cô.
Nghĩ đến đã hoảng, cô khó chịu đẩy ngực tinh tráng của hắn ra, lại bị hắn ôm chặt chẽ trước ngực. Hắn vừa cười vừa khóc, hết hôn lên tóc cô lại vuốt ve, thậm chí còn bế xốc cô đưa lên cao dưới ánh trăng nhàn nhạt, hắn nỉ non nói.
"Không sao cả, em không nói anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tay-cua-ac-ma/3321853/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.