Lãnh Hoàng vẫn giữ cổ tay đang run rẩy, trông sắc mặt không còn giọt máu của Lưu Ly mà hắn như kẻ vô tình, nhẫn tâm nói thêm.
"Tiểu Ly, nếu không có khả năng giết ta thì tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ đến.
Lần này ta chỉ cảnh cáo, còn có lần sau thì đừng trách tại sao tay chân em không lành lặn!"
Hơi thở hắn thô nặng chưa từng có, hắn nói đến đó bỗng ngừng, nhắm nghiền hai mắt hít lấy một hơi phẫn nộ. Hắn tóm chặt cằm non mịn của cô gái nhỏ, cảm nhận cơn run bần bật ánh mắt hắn dần trở nên tăm tối hơn.
"Lưu Ly, tốt hơn hết hãy an phận, một khi Lãnh Hoàng này điên tiết thì trách ta không niệm tình.
Nhớ cho kỹ, hiện giờ Wan quốc là của ta, tất cả mạng sống của họ đều về ta, cả Tuyên Uyên cũng thế.
Và...nếu có thể, ta sẽ không hối hận mà biến em thành phế nhân để ở bên cạnh ta đâu!"
Từng chữ uy lực chạy tọt vào màng nhĩ, Lưu Ly sợ kinh hồn bạc vía, cô nhút nhát đương nhiên cũng sợ chết, nhưng cô sợ hắn hại Tuyên Uyên và thần dân của cô hơn.
Cho nên, thời điểm này cô chỉ có thể thỏa thuận với hắn, thỏa thuận với một bạo quân để bảo vệ người khác. Tuyên Uyên vì cô mà mất nước, cô không thể ích kỷ cho riêng mình. Một mạng đổi hàng vạn mạng người...
- Thật xứng đáng !
Lưu Ly cuối cùng cũng nghĩ thông, mặc dù cô không nhớ được trước kia cô và hắn đã xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tay-cua-ac-ma/3317259/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.