Cướp...?
Lưu Ly bấn loạn rốt cuộc không nhớ mình đã quên đi chuyện gì, nhưng cô có một loại cảm giác chắc chắn hắn đang nói dối.
"Không, Uyên mới là chồng ta! Ngươi không phải!"
"Không phải sao?"
Lãnh Hoàng bóp lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt long lanh ngập nước và thái độ cự tuyệt làm hắn nổi cơn thịnh nộ, bóp chặt đến mức gò má trắng tinh tế ửng đỏ lên.
"Tiểu Ly, ta mới chính là chồng em!
Là ta nuôi em khôn lớn, là ta chịu đủ khổ cực để bao bọc em, vậy mà cuối cùng trong đầu em lại chỉ nhớ đến hắn!"
"Không! Buông ta ra, ngươi làm ta đau!"
Cô khốn đốn giãy giụa, kêu gào khủng hoảng, càng cựa quậy càng bị hắn dùng sức, cả vòm miệng tê đau tựa hồ hắn muốn bóp nát xương cốt của cô.
Hai tay yếu ớt gian nan duỗi lên cào cấu, không thấy gì thật đúng là bất tiện cho cô, dù có muốn ra đánh kẻ tránh mặt cũng không được.
"Tiểu Ly, rồi ta sẽ khiến em nhớ lại tất cả!
Em phải nhớ ra ta!
Ta mới chính là chồng em chứ không phải là tên Tuyên Uyên nhu nhược kia!"
Lãnh Hoàng gần như phát điên, kéo Lưu Ly lôi trở về phòng, hắn quăng cô lên giường. Đầu óc choáng váng, cộng thêm mất phương hướng làm cô không kịp phản ứng, lúc bình tĩnh ngồi dậy thì cô chỉ nghe được một âm thanh nhỏ phát ra.
Hắn khóa trái cửa phòng, đứng ở một góc xem Lưu Ly khốn khổ. Cô không thấy đường đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tay-cua-ac-ma/3316633/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.