"Không nhìn thấy gì thật tốt, cái gì không cần nhìn thì không thấy, ai cũng không cần thấy."
Lãnh Hoàng nhẹ nhàng hôn lên cái trán trắng nõn của cô gái, thỏa mãn than nhẹ.
Lưu Ly nghỉ ngơi cũng đã được một thời gian, thân thể thật khác biệt với đôi mắt, rất nhanh hồi phục. Các vết thương do bỏng sớm đã lành, còn được người hầu chăm sóc kĩ lưỡng nên cả một vết sẹo nhỏ cũng không có.
Gia Tân giúp cô gái kiểm tra một lượt, cảm thấy người đã bình ổn như thường anh cũng chậm rãi báo cáo lại với người đàn ông.
"Quốc vương, sức khỏe của hoàng phi đã hoàn toàn bình phục rồi.
Còn về phần đôi mắt...vẫn là phải cần thêm một thời gian nữa..."
Anh trộm nhìn người đàn ông đang ôm cô gái nhỏ trong lòng. Hắn chống cằm ung dung cười với Gia Tân như ám chỉ anh cùng hắn lừa Lưu Ly.
Nghe đến đôi mắt vẫn phải cần thêm thời gian mới khỏi, Lưu Ly bỗng gắt gao nắm chặt tấc vải, khó chịu nhăn mặt nhăn mày, ngắc ngứ hỏi.
"Còn...bao lâu nữa?
Ta như thế này đã rất lâu rồi, đến nổi không còn biết ngày tháng..."
Người đang cúi đầu phụng mệnh nhìn sắc mặt lãnh đạm của người đàn ông, vẫn là tàn nhẫn giúp hắn hãm hại cô gái nhỏ.
"Thưa hoàng phi, đôi mắt của người khi ấy bị tổn thương rất nặng, nếu muốn chữa khỏi ít nhiêu phải tính bằng năm tháng.
Người đừng nên nóng vội, nếu quá lo lắng sẽ ảnh hưởng làm mất đi thị thực thật sự đấy!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tay-cua-ac-ma/3315607/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.