9
Mọi người đồng loạt nhìn tôi.
Tôi kiên trì đến cùng, mỉm cười khách sáo.
"Em xấu xí không cảm nhận được nỗi đau của đàn anh Giang.”
“Thật sao?”
Biểu cảm Giang Nghiễn lạnh đi.
Tiếp theo, mãi đến khi hoạt động hữu nghị kết thúc.
Cả hai vẫn không nói lời nào.
Tôi nghĩ đến anh đang mập mờ với Chu Kha.
Mà còn đến đây tham gia hoạt động này.
Hiểu ra rằng cố gắng cũng không có nghĩa gì.
Trên đường về, Phan Ngọc hận sắt không rèn thành thép chọc cùi chỏ tôi: “Vừa nãy anh ấy ám chỉ cậu, sao cậu không tiếp luôn?”
Tôi nói: “Không thích, người gì không có phẩm hạnh đàn ông.”
Cô ấy ngẩn người.
Ngu ngơ hỏi tôi: “Không có phẩm hạnh đàn ông gì?”
Tôi đang định mở bài đăng của Chu Kha cho cô ấy xem.
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Giang Nghiễn: “Lâm Dĩ An.”
Phan Ngọc bật chạy xa 3m: “Tớ còn có việc, đi trước nha An An.”
Nói xong chạy đi không thèm quay đầu lại.
Chỉ còn lại tôi và Giang Nghiễn.
Ánh trăng lọt qua kẽ lá chiếu xuống.
Ánh sáng nằm rải rác trên mặt đất hệt như mảnh sao.
Tôi uể oải hỏi: “Có gì không anh Giang?”
“Có.”
Anh không khách sáo chút nào: “Lần trước có hỏi thăm về Tô Vãn Dao, em thực sự không biết cô ấy ư?”
“Không biết.”
Giang Nghiễn khẽ cười: “Không biết thật à?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
Lúc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-quanh-thien-ha/2900315/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.