Sau khi pia kịch, Tiêu Trạm tắt máy tính, bắt đầu chuẩn bị giáo án, cho nên anh đã bỏ lỡ chuyện xảy ra trên weibo. Tới tận chạng vạng tối, chuông cửa đột nhiên vang lên, anh mới thoát khỏi trạng thái làm việc hăng say. 
Cửa mở ra, người đứng trước cửa là Trình Dục. 
"Tiêu Trạm, anh ăn cơm tối chưa? Tối nay tôi lỡ nấu nhiều món quá, một mình không ăn hết được, cho nên anh có thể ăn hộ tôi không?" Lời vừa dứt, trong lòng Trình Dục đã tự phỉ nhổ bản thân, mày đang nói gì thế hả? Rõ ràng anh muốn mời Tiêu Trạm tới nhà mình ăn cơm, sao vừa mở miệng đã nói những lời này? Trước khi tới đây, anh đã chuẩn bị câu từ cực kỳ kỹ lưỡng rồi mà! 
Tiêu Trạm bị gương mặt co quắp của anh làm cho hoang mang, đường đường là giám đốc một công ty lớn, vì sao cứ thấy mình là lại căng thẳng, bất an như vậy chứ? Anh nhìn người đàn ông cao lớn nghiêm nghị này, ở trước mặt anh, khí thế của đối phương đã thấp hơn rất nhiều. Tiêu Trạm thấy hơi buồn cười, dù anh biết như vậy khá mất lịch sự. 
"Được thôi, để tôi ăn giúp anh." Trước đây anh không phải loại người có thể nói ra những lời này, nhưng nhìn gương mặt thấp thỏm và ánh mắt mong chờ của người kia, anh hơi mềm lòng. 
Bước vào nhà Trình Dục, một người chủ nhà như Trình Dục trông có vẻ còn căng thẳng áp lực hơn cả một vị khách như anh. 
"Anh thích trà gì?" Trình Dục bày ấm chén ra rồi hỏi. 
Tiêu Trạm cười khẽ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-tinh-yeu-tham-kin-cua-dai-than/1669586/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.