🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Gió rét lạnh thấu xương thổi ào qua, tạt vào mặt tới đau rát. Tiêu Trạm xiết lại khăn quàng trên cổ, đeo túi đi trong vườn trường, các sinh viên đi qua còn chào hỏi anh, anh chỉ gật đầu đáp lại.

Vào toà nhà của Học viện Nhân văn, anh mới thở phào một hơi. Tiến vào văn phòng, pha một cốc trà ấm, cuối cùng anh cũng thấy như được sống lại.

Anh cực kỳ sợ lạnh. Mỗi khi mùa đông đến, anh đều cảm thấy từng ngày trôi qua là một lần tra tấn. Anh vô cùng mong chờ mùa xuân tới.

"Thầy Tiêu, sao tới sớm thế?" Một cô giáo của khoa Quốc học đi đôi bốt ôm sát căng chân bước vào văn phòng, cười hỏi anh.

Tiêu Trạm dùng hai tay ôm cốc trà nóng. Gương mặt anh tuấn của anh giấu sau làn khói mờ, mông lung nhàn nhạt. "Chào buổi sáng, cô Trần."

Trần Ngọc và Tiêu Trạm làm đồng nghiệp mấy năm rồi, lúc nào cũng có cảm giác Tiêu Trạm là một người cô đơn. Dường như đối với tất cả mọi sự vật sự việc diễn ra xung quanh, anh đều chỉ có chút cảm xúc lạnh nhạt, cô tạm gọi đấy là cảm xúc.

Ban đầu, cô thật sự hơi rung động trước Tiêu Trạm, anh là một người vô cùng ưu tú. Nhưng khi nhìn rõ vào hiện thực, cô hiểu, loại người như Tiêu Trạm chỉ được nhìn chứ không được sờ. Mục tiêu của cô là một người bạn đời sẽ đi cùng nhau tới cuối cuộc đời, chứ không phải một người luôn đắm mình trong thế giới văn nghệ của riêng mình.

Dẫu vậy, cô vẫn rất thích Tiêu Trạm, học thức

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-tinh-yeu-tham-kin-cua-dai-than/1669579/chuong-8.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.