Tuy đã hạ quyết tâm nhưng Lạc An vẫn chưa có cách nào hay để tạo cảm giác tồn tại với nam thần. Cậu chỉ có thể thử hỏi dì Trịnh xem có thể hẹn Trịnh Thư Nam thêm một lần nữa hay không, để còn thay đổi ấn tượng của anh về cậu. Sáng ngày tiếp theo, Lạc An gọi điện nói ý kiến của mình cho mẹ. Liễu Vân biết tin thì sững sờ: “Con thật sự thích Trịnh Thư Nam?” “Vâng, thực ra con đã biết anh ấy từ lâu rồi, cũng thích anh ấy lâu rồi, chỉ là con chưa từng gặp anh ấy, lần trước gặp nhau con đã nhận ra anh ấy là ai.” Lạc An nói, “Nên mẹ giúp con được không?” Liễu Vân hơi do dự, hiếm khi con trai thích một người, đương nhiên bà phải giúp đỡ cậu, nhưng thái độ từ chối của Trịnh Thư Nam rất rõ ràng. Bà hơi hối hận khi giới thiệu bạn trai cho Lạc An, nếu không Lạc An cũng sẽ không cầu bà giúp đỡ. Bà nên làm thế nào mới được đây? Đột nhiên Liễu Vân nhanh trí nghĩ đến một điều. “An An, mẹ và dì Trịnh ở cùng một đội múa, mấy ngày nữa sẽ có một kỳ thi quan trọng, mẹ sẽ bảo dì Trịnh gọi Trịnh Thư Nam đến, sau đó làm thế nào thì con tự tính toán đi.” Lúc Liễu Vân còn trẻ từng là diễn viên múa, sau khi kết hôn, bà đã buông tha sự nghiệp, còn định đợi Lạc An trưởng thành, việc làm ăn cũng đi vào quỹ đạo thì sẽ quay lại với đam mê, nào ngờ lại xảy ra chuyện Lạc An bị dâm loạn nên bà cũng chẳng còn tâm trí nào với nhảy múa. Mãi đến hơn một năm nay Lạc An dần dần hồi phục, cậu khuyên bà tiếp tục múa, đừng vì cậu mà phải tiếc nuối, vì vậy Liễu Vân mới tham gia đội múa này, cũng nhờ thế mà quen biết Trịnh Ngọc Hạm. Lạc An thấy cách này rất hay, cậu lập tức gật đầu đồng ý: “ Cảm ơn mẹ.” “Còn khách sáo với mẹ làm gì.” Liễu Văn đắn đo một lúc, đành nói: “Nhưng con phải đáp ứng mẹ, cho dù cuối cùng con không thể ở bên Trịnh Thư Nam cũng không được buồn, nhớ chưa?” Giọng nói của Liễu Vân xen chút cầu xin, khiến trái tim của Lạc An đau đớn, cậu biết những năm qua bố mẹ đã lo lắng cho cậu, khóc vì cậu biết bao lần. Cậu nghiêm túc trả lời: “Con biết mà mẹ, con đã lớn rồi, con sẽ không giống như trước đây nữa đâu.” “Ừ, vậy thì tốt.” Cúp máy, Lạc An ngồi ngốc trên ghế mới nhớ ra hôm qua ghi âm xong, âm thô còn chưa gửi Đao Ngư. Hai tiết đầu buổi sáng không cần lên lớp, cậu gửi âm thô đến email của Đao Ngư rồi lại ngồi hóng trong nhóm chat, chẳng qua giờ vẫn còn sớm, sao có thể có người onl. Tối qua Đường Long Phi không về, mãi sau mới gọi điện báo ngủ ở nhà của anh trai cậu ta, tới giờ đi học mới về trường. Lạc An mở bản thảo gõ chữ thêm một tiếng đồng hồ, lúc thoát ra thì phát hiện nhóm chat đang bàn luận rất hăng say. Sách Gia: Ahahahahaha, An bảo bối!! Nghe xong âm thô tui đã cười như một đóa hoa ~(≧▽≦)/~ Âm thô cao cấp như vậy chỉ có đại thần mới đạt được thôi, quá hoàn mỹ, An bảo giấu nghề sao? Đao Ngư: An bảo bối! Đậu móa, thật không thể xem thường mà, quá tuyệt vời, một lần là qua ~(≧▽≦)/~ Sách Gia cũng rất kích động, tui biết câụ rất giỏi mà! Hai người đó không hổ danh là bạn gei tốt, ngữ khí nói chuyện cũng gần như nhau. Lạc An lần lượt trả lời từng người xong thì Sách Gia đã gửi kịch bản kỳ một đến. Sách Gia: Tiểu Bạch sửa xong kịch bản kỳ một rồi, mấy ngày nữa Lâm Uyên sama về là có thể test thử rồi, âm thô cho dự cáo cũng sắp đủ, Cola Chanh là thần hậu kỳ, tui tin sẽ nhanh chóng cho ra kịch thui ╰(*°▽°*)╯ An Bảo: Ừm, Cola Chanh rất giỏi. Sách Gia: Xoa xoa An bảo bối (づ ̄3 ̄)づ Tui đi học trước đây, bái bai~ An Bảo: Đi đi, tôi cũng phải đi học. Lâm Nịnh Khê học cùng trường với cậu, nhưng không cùng khoa, trước khi cậu đi học, cô đã gửi tin nhắn cho cậu, hỏi sao đột nhiên cậu tiến bộ nhanh đến vậy. Lạc An thành thực nói hết cho Lâm Nịnh Khê chuyện Lâm Uyên phụ đạo cho cậu trong phòng nhỏ, Lâm Nịnh Khê hết cả hồn, suýt nữa gọi điện thoại sang khủng bố cậu. Cola Chanh: Chộ ôi, nam thần lại muốn làm gì đây _(:3)∠)_ Sao đột nhiên lại đối xử tốt với cậu thế? An Nhiên: Tớ cũng không biết …… Thực ra, hành vi của Lâm Uyên rất đột ngột, trước khi xảy ra vụ này bọn họ hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Cola Chanh: Ừa, hi vọng nam thần có thể tiếp tục phát huy như thế, cứ như vậy sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ nhận ra điểm tốt của cậu, xoa xoa An bảo bối, hi vọng cậu có thể hạnh phúc. An Nhiên: Cảm ơn Tiểu Khê. Cola Chanh: Ngoan, nhéo má một cái~ An Nhiên: ….. Trưa đến, trên đường tan học về, Lạc An nhận được điện thoại của mẹ, báo dì Trịnh đã nói với Trịnh Thư Nam rồi, không nhắc đến việc cậu sẽ đến, nhưng đã cố tình xếp hai người ngồi cạnh nhau. Tâm tình của Lạc An cũng theo đó bay bổng. Từ trước đến nay cậu gần như không có biểu cảm gì mấy, cả người nhìn vào còn hơi u ám, nhưng bây giờ bất kể thần kinh của Đường Long Phi có thiếu nhạy bén đến mức nào cũng có thể phát hiện ra một mảnh lấp lánh xán lạn quanh người Lạc An, cậu không nhịn được phải hỏi: “Xảy ra chuyện gì khiến cậu vui đến mức đấy?” Đôi mắt to tròn trong vắt của Lạc An nhìn cậu ta, khẽ lắc đầu, tỏ ý không nói đâu. Đường Long Phi: “Không phải chứ, Tiểu An Tử có bí mật nhỏ rồi, đến cả tôi mà cậu cũng không nói.” Đôi mắt Lạc An tràn đầy ý cười nhưng vẫn không chịu nói ra. Đường Long Phi giận rồi. Lạc An mong chờ từng ngày trôi qua, hận không thể nháy mắt là đến ngày thi múa. Chẳng qua trước ngày thi đấu ba ngày, nick tác giả của Lạc An đột nhiên nhận được thông báo của biên tập. Mặc Ngôn: Lạc Lạc, mau ra đây ~~~ Nói cho cậu biết một tin vui, mau lăn đến hỏi tôi (* ̄▽ ̄)y An Lạc: Tin gì? Mặc Ngôn: Lăn tới lăn lui ….. ……~(~o ̄▽ ̄)~o。。。 Lăn tới lăn lui ….. o~(_△_o~)~。。 Mau đến cầu xin tôi~ An Lạc: Cầu xin cậu đấy *mặt đáng thương* Mặc Ngôn: Nhéo má ~ Lạc Lạc ơi, cậu có biết không, “Minh tương” của cậu được một công ty truyền thông nhắm trúng muốn quay thành phim truyền hình *vỗ tay *, Lạc Lạc giỏi quớ, cầu che chở~ Lạc An cực kỳ kinh ngạc, không ngờ loại tiểu thuyết ngoài luồng không có tình cảm gì cũng có thể bị nhắm trúng. An Lạc: Cảm ơn biên tập, tôi bất ngờ quá, là công ty nào. Mặc Ngôn: Truyền thông Hoa Dương ~(≧▽≦)/~ Lạc Lạc, cậu có muốn bán bản quyền không? JJ có một biên tập có chuyên môn về bản quyền, tôi cho cậu nick của cô ấy, cậu bàn với cô ấy xem. Lạc An: Được, cảm ơn. Mặc Ngôn: Moah~ 7833XXXX Lạc An add nick của biên tập, người ta nhanh chóng đồng ý, biên tập kia nói: Chào An Lạc, là thế này, Truyền thông Hoa Dương muốn quay “Minh tương”, cậu có đồng ý không? Lạc An đương nhiên không có lý do gì để không đồng ý, tác phẩm của mình có thể chuyển thể thành phim, đây là một chuyện rất đáng để chờ mong, nhưng cậu nghe tác giả JJ nói các công ty truyền hình luôn chỉ mua kịch bản xong dùng nhân vật trong đó để quay thành đồng nhân, mượn ké danh tiếng, nên Lạc An hơi lo lắng. An Lạc: Tôi có thể nói chuyện với người phụ trách bên đó được không, không biết bọn họ muốn sửa như thế nào. Ba Đạc: Được, thực ra danh tiếng của Truyền thông Hoa Dương cũng rất tốt, nhà sản xuất bên đó cũng tự mình đến đây đàm phán, rất có thành ý, cũng từng nói muốn trực tiếp nói chuyện với câu. Tôi cho anh ta số di động của cậu nhé? An Lạc: Được, cảm ơn biên tập. Ba Đạc: Đừng khách sáo ~ Cậu bàn xong, chúng ta sẽ lại nói về vấn đề bản quyền. An Lạc: Được. Chiều ngày đó, Lạc An nhận được một cuộc gọi từ số lạ cùng thành phố, lúc đó cậu đang học nên trực tiếp tắt đi, lát sau có một tin nhắn được gửi đến: Đang bận sao? Lát nữa tôi sẽ gọi lại sau, tôi là Trịnh Thư Nam của Truyền thông Hoa Dương. Lạc An nhìn màn hình điện thoại, dường như không còn quen biết mấy chữ này nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]