Chương trước
Chương sau
Bên trong quán Cà phê, Nam Bác nghiêng tai lắng nghe, ý thức được ở đây ba người thanh âm đều rất dễ nghe. Y đột nhiên nhớ tới khi học đại học Triển Nguyên muốn học Phát thanh, bị ba của y cho một cái tát chụp tỉnh, sửa lại học Kinh doanh quản lý. Nam Bác lúc ấy làm Đại ca ca còn quan tâm y vì cái gì muốn học phát thanh, Triển Nguyên nói: “Em muốn làm diễn viên ***g tiếng.”
Sau đó Mẹ Triển còn từng nói với y, Tiểu Nguyên rất mê ***g tiếng, đi tham gia cái gì trận thi đấu ***g tiếng lớn, còn đạt giải nhất. Lúc ấy y nghe xong đều cười cho qua. Nhiều năm như vậy, ham muốn của vẫn không thay đổi. Mà cũng bởi vì đam mê này, khiến cho y thành công bắt được tâm Kim Hạ.
Nam Bác rất phiền muộn, lại cảm thấy Kim Hạ như thế nào lại giống như các cô gái, ngốc nghếch hâm mộ, từ sùng bái phát triển thành yêu.
Phong Tranh ừng ựng rót coca: “Em thật sự hối hận không phối anime, mất đi cơ hội để Thiểm Thiểm yêu mình.”
Loạn Thế Lưu Tinh mắt trợn trắng khinh bỉ: “Thôi đi, Thiểm Thiểm lại không manh cái âm thụ này.”
“Em có thể dùng diễn kỹ chinh phục hắn!”
“Nôn ” Loạn Thế Lưu Tinh lòng giả vờ nôn khan, “Thiên Nguyên diễn kỹ so với em kém hơn? Rồi hãy nói, Thiểm Thiểm là loại coi trọng diễn kỹ sao? Ngay cả hắn hiện tại cũng mặt than.”
Nhắc tới điểm này vẻ mặt Phong Tranh liền thê thảm: “Như thế nào lại không được, Thượng Đế a!”
Loạn Thế Lưu Tinh nói: “Nhưng anh thấy hắn cùng Thiên Nguyên khi đối diễn diễn cảm rất tốt, chính là đến kịch truyền thanh liền mặt than, có lẽ hắn thích hợp phối trực tiếp?”
“Đó là bởi vì có người phối theo hắn có thể diễn cảm, một khi không có ai chỉ điểm hắn liền mặt than, hắn đã có diễn kỹ rồi, nhưng không có tâm trạng.”
Thiên Nguyên Sát Na mở miệng: “Thiểm Thiểm nền tảng căn bản không tốt, một khi bắt luyện tập diễn cảm sẽ thấy mới lạ.”
“Anh trước kia không cùng hắn thường xuyên đối diễn sao? Như thế nào lại không được?”
“Bận chứ sao.”
“Cho nên Thiểm Thiểm vẫn phải là theo em, theo em anh ấy sẽ không kéo âm.”
“Thôi đi, với em Thiểm Thiểm chỉ biết nói như vẹt, không nửa điểm tiến bộ.”
Kim Hạ nói Phong Tranh diễn tốt, nói Phong Tranh chỉ hắn phối âm, mỗi câu mỗi lời kịch đều diễn thử cho hắn xem, hắn diễn được là phối được. Không giống như cùng y đối diễn, phải tự mình lĩnh ngộ. Thiên Nguyên Sát Na chỉ biết nói Kim Hạ câu này không được câu kia không tốt, lại không đem lời kịch diễn thử lần, nói như vậy sẽ khiến Kim Hạ bị ảnh hưởng cách phối âm của người khác. Kim Hạ khinh bỉ, nói y là không chịu buông bộ dáng công xuống diễn thụ.
“Vậy còn anh, Thiểm Thiểm phối kịch không nửa điểm tình cảm chính là anh dạy hư!” Phong Tranh chỉ vào y quát lên, “Kéo âm cũng là anh dạy hư!”
“…” Thiên Nguyên Sát Na chỉ nói, “Không cùng tiểu thụ chấp nhặt.”
Phong Tranh bay lên đá một cước, đá y lên ghế sô pha: “Đừng ép em thúc âm, nếu không anh nhất định phải chết!”
Kim Hạ khi đi vào nhìn thấy chính là một màn này, nghe được những lời này, hắn cuối cùng cũng hiểu vì cái gì Phong Tranh làm Kế hoạch cũng không tìm Thiên Nguyên Sát Na. Phong Tranh chán ghét CV không chịu trách nhiệm, điểm ấy nguyên tắc luôn luôn không thay đổi. Hắn ở trong võng phối làm hết phận sự, trứ danh chuyên nghiệp, danh tiếng Thiên Nguyên Sát Na thì tương phản.
Mấy người nói chuyện Nam Bác một chút cũng không hiểu, Kim Hạ xuất hiện không thể nghi ngờ là đưa y từ trong không hiểu ra sao cứu ra. Gần nửa năm không gặp Kim Hạ, y sớm đã không còn tức giận chuyện hắn đến Bắc Kinh đi làm một ngày liền biến mất di động tuỳ hứng tắt máy, lúc này gặp lại, nhịn không được xoa đầu của hắn: “Kim Hạ, em có khỏe không.”
“Tốt lắm. Cám ơn.” Kim Hạ tránh đầu, đến bên cạnh Thiên Nguyên Sát Na ngồi xuống, “Anh sao lại biết Phong Tranh?.”
Phong Tranh cường thế sáp nhập giữa hắn và Thiên Nguyên Sát Na, ôm cổ Kim Hạ thân mật cọ: “Thiểm Thiểm, em rất nhớ anh “
Thanh âm ngọt nị chết người khiến mọi người nổi lên một tầng da gà. Thiên Nguyên Sát Na quyết định không cùng tiểu thụ chấp nhặt, coi thường hắn.
Kim Hạ đẩy hắn ra: “Cách anh xa một chút.”
” Anh thật lạnh lùng.”
“Ân.”
Phong Tranh thua, sau đó đem đầu vùi vào cần cổ hắn, ngửi mùi trên người hắn: “Toàn mùi thúi của tên chết tiệt Thiên Nguyên, em xịt nước hoa làm sạch cho anh.”
“Xin miễn cho kẻ bất tài.”
” Em từ Mĩ mang về!”
“Vậy được rồi.” Nếu mang theo quà thì liền nhận.
Hiên Phi phi ngựa lên hỏi: “Phong Tranh của anh đâu?”
“Đều có đều có, cả nhóm xếp hàng, đến “
“Thiết “
Mọi người tỏ vẻ khinh thường xếp hàng, Phong Tranh chỉ là ném một cái mất một cái, rất chính xác, ném ngay long bàn tay Hiên Phi, Loạn Thế Lưu Tinh thì ném vào trong ngực, Thiên Nguyên Sát Na quất vào ngay cái ót. Thiên Nguyên Sát Na im lặng, tên Phong Tranh này ở trên internet hãy cùng y nói chuyện cũng được, trong hiện thực thì nơi nơi chốn chốn nhằm vào y, thực rảnh a!
Mấy người ở võng phối vây lại cùng nhau chơi game, tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, nhiều người Kim Hạ liền không thích nói chuyện, buồn bực ở một bên cùng Nam Bác mắt to trừng mắt nhỏ. Nam Bác nhiều lần muốn tìm hắn nói chuyện, nhưng y mở miệng một câu, Phong Tranh lập tức ném lại một câu: “Im lặng.” Nam Bác lập tức ỉu xìu, thức thời câm miệng.
Nam Bác là tiền nhiệm thủ trưởng của hắn, ở trong công ty trứ danh thiết diện vô tư nghiêm khắc vô tình. Uy nghiêm của y đến nay còn khắc sâu trong đầu Kim Hạ, thế nên chứng kiến y ở trước mặt Phong Tranh như vậy liền kinh ngạc, hắn càng thêm tò mò: “Các người sao lại biết nhau?”
“Trong quán bar.” Nam Bác mới vừa nói ba chữ, Phong Tranh liếc một cái, cười – quyến rũ: “Anh nói thêm một chữ, em liền đánh chết anh.”
Kim Hạ nói: “Em im lặng trước khi anh đánh em.”
“Thiểm Thiểm, anh lại giúp y!”
“Câm miệng.”
Vì thế Phong Tranh đành im lặng, Kim Hạ ý bảo Nam Bác nói tiếp, kết quả Nam Bác nói một câu: “Sau đó liền quen.”
“…”
Phong Tranh ha ha cười: “Thôi đi, y sẽ không nói, chuyện ở quán bar tìm người 419, nãi nãi cá hùng a!”
Kim Hạ: “…”
Hiên Phi: “…”
Loạn Thế Lưu Tinh: “…”
Thiên Nguyên Sát Na: “Ha ha.”
Nam Bác: “…”
Phong Tranh ý thức được mình lỡ miệng, vì thế nhếch chân lên bắt chéo, cắn quả táo, đem lời nói mới rồi nuốt về trong bụng.
Hiên Phi nghe xong liền nhíu mày: “Thiểm Thiểm, may mắn cậu không chọn y.”
Kim Hạ không nói gì, hắn đã sớm biết tác phong Nam Bác, Nam Bác đi gay bar tìm người một đêm một chút cũng không kỳ quái, chính là tới tìm Phong Tranh… tưởng tượng ra như vậy, hắn liền vui vẻ.
Nam Bác nói: “Xem như anh nhìn nhầm, không nhận ra lão nhân gia ngài là ‘1’. Tuy vậy, em cũng không cần đánh anh, anh cũng đâu làm gì em.”
“Ai kêu anh tới lúc tâm tình ca đây không tốt.” Phong Tranh cắn xong quả táo cắn tới chuối tiêu.
“Khi nào?” Kim Hạ hỏi.
“Hôm sinh nhật anh đó.”
Thiên Nguyên Sát Na nói: “Mấy hôm đó em biến mất, là đi chỗ nào?”
“Không có gì, ở quán bar mua say ba ngày.”
Nam Bác cường điệu: “Đúng, là uống cola.”
Cũng bởi vì như vậy, quan sát hắn ba ngày Nam Bác nghĩ Phong Tranh là một học sinh thanh thuần sạch sẽ, thích thú hướng hắn vươn ra ma trảo, kết quả… Phong Tranh hướng hắn cười – quyến rũ, sau đó một quyền tấu lại. Nam Bác bị đánh tại chỗ thành một con con gấu mèo, ông chủ quán bar nói: “Thẩm Hoài a, hắn là khách quen quán bar chúng ta, tự xưng 1 tinh khiết nga, không có việc gì đừng trêu chọc hắn, hắn có học võ.”
Phong Tranh đánh Nam Bác xong tiếp tục u buồn uống cola, khí chất của hắn xuất trần sạch sẽ, cùng chướng khí mù mịt trong quán bar không hợp nhau, làm cho người ta không có cách nào không chú ý hắn. Nam Bác cũng không dám tiếp tục bắt chuyện, liền một mình gọi Whiskey ở bên cạnh hắn, bồi hắn.
Một lát sau, Phong Tranh lấy điện thoại di động ra đối với hình bên trong ngẩn người, Nam Bác khóe mắt không cẩn thận liếc thấy, kinh ngạc: “Kim Hạ?”
Phong Tranh nhìn lại: “Anh biết?”
“Ân.”
Vì thế hai người liền nhận nhau.
Cùng là người lưu lạc, Phong Tranh cũng không bởi vì vậy liền đối Nam Bác ôn hoà, hắn đem Nam Bác trở thành tình địch số 2, khi tất yếu có thể liên thủ đả kích Thiên Nguyên Sát Na, bình thường cùng Thiên Nguyên Sát Na cũng đã là đối tượng bị hắn đả kích rồi.
Giống lần gặp mặt này, hắn mang theo Nam Bác chính là đến chia cách vợ chồng son, nhưng không lường trước được Kim Hạ, hai người nói chuyện phiếm vô cùng bình thường, Phong Tranh không khỏi bội phục hắn tâm lý hắn cường đại. So với Kim Hạ bình tĩnh, Thiên Nguyên Sát Na thấy Nam Bác lên liền sợ, điều này làm cho Phong Tranh thầm thoải mái, nghĩ thầm mình mang đúng người rồi.
Thiên Nguyên Sát Na nghe xong chuyện xưa của hai người, liền bà tám: “Hai người các người có duyên phận a, Nam Bác anh liền theo đuổi hắn thôi.”
Nam Bác: “…”
Phong Tranh mắt lộ ra sát khí: “Y dám *** ô em sẽ giết y!”
Thiên Nguyên Sát Na: “…”
Phong Tranh nói: “Giết hắn xong sẽ bỏ chạy về… Mĩ.”
Nam Bác cười khổ: “Được rồi, anh hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không dám nhúng chàm em. Cũng không thích bắt buộc người khác.”
Thiên Nguyên Sát Na đối Kim Hạ nói: “Tình địch của anh thật nhiều.”
Hiên Phi nói: “Hai người mà thôi, tình địch của Kim Hạ chính là nguyên cái hậu cung của cậu.”
“…”
Nam Bác nghe xong rất tò mò: “Có ý gì?”
Y tuy rằng không chiếm được Kim Hạ, cũng một mực chờ cơ hội. Nhưng theo đạo nghĩa bằng hữu, y cũng không hi vọng Kim Hạ cùng người khác mà không được vui vẻ, bản năng y cảm thấy được, Triển Nguyên là một người không khuôn phép, cậu ta chính là nhị thế tổ, rời khỏi bóng ba mình chỉ sợ ngay cả vợ đều nuôi không nổi.
Hiên Phi xua tay: “Không có ý gì, tôi hay nói giỡn.”
Phong Tranh cười lạnh giải thích: “Thiên Nguyên ở trên internet đặc biệt nhiều fans, mỗi người đều Mary Sue… Ách, anh biết Mary Sue là gì không. Chính là rất nhiều người ái mộ y muốn làm cô gái của y, Thiên Nguyên quen biết đặc biệt nhiều, thật sự phong lưu đa tình.”
Thiên Nguyên Sát Na nhíu mày: “Phong Tranh em không được nói xấu anh.”
“Nào có, em nói rất đúng sự thật. Không tin anh hỏi Thiểm Thiểm, anh ban đầu đuổi giết hắn bên cạnh có phải hay không đều là em gái?”
Shana Tương, Manh Nương, Thiêu Chết Dị Tính. Thiên Nguyên Sát Na lúc ban đầu là đi theo các nàng chơi.
Kim Hạ gật đầu.
“QQ của y danh sách bạn 500 người có 450 tất cả đều là em gái nga!” Phong Tranh thêm mắm dặm muối, “Mỗi người đều có ảnh chụp bản thân nga!”
Thiên Nguyên Sát Na bị kích động không còn cách nào khác: “Kính nhờ, tất cả đều là đồng nghiệp cùng làm kịch, hơn nữa căn bản không có 450 em gái, danh sách bạn tổng cộng có 300 người.”
Hiên Phi ý bảo Phong tranh câm miệng: “Không nên nói nữa, y sau khi quen Thiểm Thiểm cũng chỉ cùng Thiểm Thiểm, em gái cái gì đều bị hắn cho mây bay.”
Thiên Nguyên Sát Na gật đầu: “Cũng chỉ cậu hiểu tôi.”
“Manh nương cả ngày theo tôi oán hận, cậu trọng sắc khinh bạn, đem các nàng quên đi.” Hiên Phi còn nói.
Thiên Nguyên Sát Na: “…”
Phong Tranh nói: “Anh thành thật khai báo còn thiếu bao nhiêu nợ phong lưu.”
Thiên Nguyên Sát Na: “Không có, chỉ có Manh Nương cùng Tiên Bối, anh không tiếp chủ dịch kịch ngoại trừ hai nàng.”
Nhắc tới Tiên Bối… Kim Hạ không khỏi nhìn Thiên Nguyên Sát Na, ánh mắt kia đang nói: “Anh còn thiếu mẹ nó âm của chị em, khi nào thì giao.”
Thiên Nguyên Sát Na nhìn trời: “Kéo âm cũng không phải một mình tôi, các người toàn bộ nhìn chằm chằm tôi là xong sao! Phong Tranh, em dám nói em toàn bộ âm kịch đều giao không? Hiên Phi, ngày hôm qua tôi còn nghe Bắc Bắc nói còn thiếu âm mẹ nó chứ không chịu giao. Lưu Tinh cả ngày ca hát chèo kéo âm! Thiểm Thiểm không cần anh nói. Tất cả mọi người đều tám lạng nửa cân, làm như có một mình anh!”
Kế hoạch Phong Tranh Giám sát Phong Tranh Đạo diễn Phong Tranh giải quyết dứt khoát: “Cho nên, em quyết định, sáu ngày kế tiếp mọi người chuyện gì cũng không được làm, phải nộp toàn bộ âm đang thiếu nợ.”
Tập thể lập tức im bặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.