*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tô Lam tỉnh lại thì đã là ba giờ chiều, ngủ có chút sâu, trong phòng an tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của cậu. Tô Lam đứng dậy day day huyệt thái dương, mèo con cũng cong đuôi duỗi thẳng người, kêu kêu vài tiếng với cậu, rồi chạy ra cửa.
Ngoài cửa.
Trên mặt đất đặt một bó hoa hồng đen, cánh hoa trùng điệp vừa tinh khiết vừa lỗng lẫy, yên lặng không tiếng động.
Mèo con chạy gần tới bó hoa, cẩn cẩn dực dực ngửi, ngẩng đầu, “Meo meo.”
Tô Lam sững người đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, sau đó khom lưng nhặt lên, từ trong đóa hoa lấy ra một tấm thiếp, bên trên chỉ có một câu.
Tô Lam xem xem, sau đó tiện tay ném hoa vào thùng rác, xoay người lấy áo gió trắng mặc vào, cúi người xoa đầu mèo con, “Meo meo, ở nhà một lúc, tao ra ngoài xem thế nào.”
Mèo còn tựa như hiểu chuyện, Tô Lam cầm di động với chìa khóa rồi đóng cửa lại.
Trà lâu nhã tĩnh.
Nhân viên phục vụ đỏ mặt đẩy cửa trà thất, “Tiên sinh, tới rồi.”
Tô Lam gật đầu đi vào trà thất, cởi áo gió đưa cho phục vụ.
Trong trà thất chỉ có hai chỗ ngồi, đàn hương lượn lờ khiến người ta cảm thấy thoải mái, trên bàn trà gỗ lim bày bốn chiếc chén tử sa (1),hai chén đã được rót trà, tỏa ra làn khói mờ nhàn nhạt.
Ngồi ở chủ tọa là một người đàn ông đường trang(2) bạch sắc mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-chuyen-xau-cp/112587/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.