Đàm Mạt khoác áo khoác, lúc ra cửa, quay đầu lại hỏi Mạt Niên: “Em không tiễn anh?” 
Không đợi Mạt Niên trả lời, Đàm Mạt lại thêm một câu: “Chỉ tới cửa thôi.” 
Kết quả, Mạt Niên tự nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu tiễn người, chỉ là cái gọi là tới cửa, biến thành cửa tiểu khu. Từ khu nhà tới cửa tiểu khu có một đoạn đường, ngọn đèn ảm đạm chiếu xuống hai cái bóng thân mật giao nhau. 
Gió đêm thổi tới, bàn tay lành lạnh đột nhiên cảm giác được một trận ấm áp, tay Mạt Niên bị Đàm Mạt nắm lấy. 
“Như đang mơ vậy, Mạt Niên à.” Đàm Mạt bất thình lình cảm khái. 
Mạt Niên dễ dàng bị lây cảm xúc kích động của Đàm Mạt: “Bên cạnh em, vui như thế sao?” 
Đàm Mạt nâng lên khóe môi, cười đầy dịu dàng. “Vui, đương nhiên là vui rồi, anh không phải đã nói, mỗi giây mỗi phút bên cạnh người mình thích, đều cảm thấy rất vui rất thỏa mãn.” 
Mạt Niên nhớ, đây là câu nói lần trước ở KTV cậu vô tình nghe được. Mạt Niên chỉ thấy trong lòng ấm áp, chợt nghe thấy chàng trai nói tiếp câu sau. “Anh yêu em.” 
Thật nhẹ nhàng, làm mềm hóa cả con tim, ngập tràn niềm hạnh phúc. 
… 
Mạt Niên về tới nhà bật weibo lên, liền phát hiện mình bị mention hơn mấy trăm cái. 
Quy Vân: Chân ái Mạt Niên. down bằng mp3, hi vọng thích @Mạt Niên 
Mạt Niên trông thấy bên dưới weibo đã có người đang đoán đây là tình huống gì, có vài người thì chỉ là từ mấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-chi-mat-nien/3020066/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.