Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều Sở Tô trong lúc mơ mơ màng màng lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, một khúc nhạc cây táo nhỏ quá quen tai rồi. Cậu giật giật trở mình, mở mắt ra nhìn quanh một vòng, thấy Tiếu Thần vươn tay giúp cậu cầm di động đưa qua. Hiển thị người gọi chính là Mộc Tiểu Quy, Sở Tô ngồi dậy trên giường, dựa vào lưng giường, nhận điện thoại.

“Mộc Tiểu Quy.” Cậu ngáp một cái, thanh âm mới vừa rời giường mang theo giọng mũi không rõ ràng. Tiếu Thần ở bên cạnh nhích lại gần cậu một chút, tựa đầu gối vào bụng dưới của cậu, khéo tay ôm hông cậu, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu.

“Tô Tô ~” Mộc Tiểu Quy ở đầu kia điện thoại kêu một tiếng vang dội, “Anh đang bận sao?”

“Không bận.” Sở Tô nói, vươn tay khoát lên trên vai Tiếu Thần, vươn tay đi đâm đâm thân mình để trần của hắn mấy cái.

“Vậy buổi tối anh có rãnh không? Hẹn với anh nha~” Mộc Tiểu Quy vừa nghe nói cậu rãnh liền vui vẻ nói, Sở Tô cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng lộ ra răng nanh lúc này của nhóc.

Thanh âm của Mộc Tiểu Quy tương đối trong sáng, Tiếu Thần ở gần, cầu hẹn hò với anh này hắn cũng nghe được rất rõ ràng, không đợi Sở Tô mở miệng hắn liền đưa ngón tay ra lắc lắc, hướng điện thoại nói, “Cậu ấy không rãnh.”

Bên kia đầu điện thoại an tĩnh hai giây, sau đó thanh âm bất mãn Mộc Tiểu Quy vang lên, “Chú tại sao lại là chú nha! Chú thật phiền nga, con hẹn Tô Tô không có hẹn chú a!”

“Nhóc cũng thật phiền a.” Tiếu Thần ngồi xuống giường, dựa chung một chỗ cùng Sở Tô, tiếp tục nói chuyện với điện thoại, “Tiểu quỷ nên học hành cho giỏi, không nên luôn quấy rầy người nói chuyện yêu đương, không biết quấy rối người khác nói chuyện yêu thương không cao được sao?”

“…” Mộc Tiểu Quy bị chọc trúng chỗ đau, chiều cao chính là tổn thương lớn của nhóc, “Ỷ lớn hiếp nhỏ tính cái gì là bản lĩnh thật sự, có bản lĩnh chờ con trưởng thành lại so xem ai cao hơn ai, lúc mà con phát triển cao cũng chính là lúc chú rút ngắn lại.”

Tiếu Thần vui vẻ, nhóc con xấu xa còn rất biết cách dùng từ, “Vậy chờ nhóc trưởng thành trở lại đi.”

“Đủ rồi, anh đừng chọc nó nữa.” Sở Tô nghe thấy thanh âm tạc mao của Mộc Tiểu Quy, liếc mắt nhìn hắn một chút, mới nói vào điện thoại, “Hôm nay anh không rảnh, lần sau sẽ hẹn cùng em.”

Mộc Tiểu Quy nghe Sở Tô nó không rảnh thất vọng một hồi lâu, lần nữa xác định Sở Tô đáp ứng lần sau cùng nhóc hẹn hò mới lưu luyến cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại xong cả người ngồi ở trên ghế xích đu, hai mắt buông thả, biểu tình trống rỗng, khiến cho Mộc Nam vừa bước ra ngoài từ trong phòng bị dọa một hồi, cho là nhóc xảy ra chuyện gì, bước lên trước vỗ vỗ nhóc.

Mộc Tiểu Quy thở dài, sâu kín nói, “Tam Nhi, con thất tình.”

“…” Khóe mắt Mộc Nam trừu rút một cái, “Con lặp lại lần nữa xem.”

“Tô Tô nói anh ấy không hẹn.” Mộc Tiểu Quy nhíu nhíu đôi hàng lông mày rậm, làm bộ dáng đáng thương nói, “Anh ấy muốn nói chuyện yêu đương.”

Mộc Nam nhìn nhóc cầm điện thoại trong tay, kết hợp với lời nhóc nói liền đoán được tên nhóc tiểu hỗn đản này là đi hẹn hò bị người cự tuyệt, lập tức thu hồi biểu tình quan tâm, vẻ mặt khinh bỉ nhìn nhóc, “Tuần trước con cũng nói con thất tình.”

“Đúng vậy.” Mộc Tiểu Quy gật đầu, một bộ biểu tình đương nhiên, “Trình Duệ nói cậu ấy không thích tiểu mao xoắn, a, Tam Nhi, cha sao lại sinh con thành bộ dáng như vậy a, con muốn đen dài thẳng a đen dài thẳng!”

“Đen dài thẳng tính cái gì? Để tóc dài con chính là cuộn sóng lớn.” Mộc Nam liếc mắt nhìn mái tóc quăn tự nhiên trên đỉnh đầu nhóc, “Cha phải đi nấu cơm, con chính mình chơi.”  Dứt lời liền xoay người đến phòng bếp.

“Có phải là con ruột hay không a!!” Mộc Tiểu Quy hướng hắn ta hô một câu, “An ủi một câu không được sao?!”

“Nhặt được.” Mộc Nam cũng không quay đầu lại đáp lời.

*

Sau khi Sở Tô cúp điện thoại liền lùi về nằm ở trên giường, Tiếu Thần cũng bồi cậu tiếp tục nằm nướng ở trên giường một chút. Hai người lại một lần nữa tỉnh lại đã là hơn sáu giờ chiều, Tiếu Thần mặc quần áo để ở bên cạnh, vỗ vỗ Sở Tô, “Dậy rửa mặt, một hồi cùng em đi ra ngoài ăn, đừng để bụng đói.”

“Luôn có loại cảm giác nằm xuống liền không muốn động nữa.” Sở Tô cà cà mặt vào tay hắn, nhìn hắn, “Em muốn ngắm biển.”

Tiếu Thần đối với loại hành vi nằm nướng này của cậu cưng chìu cười cười, cúi đầu hôn trán cậu một cái, cất remote mở máy điều hòa xuống giường. Hai người ở trong khách sạn ven biển nghỉ phép, phòng ngủ hướng biển của khách sạn là cửa sổ sát đất một mặt to lớn, Tiếu Thần đi tới cửa sổ sát đất vươn tay đem rèm cửa màu lam nhạt kéo ra. Mặt trời từ bên ngoài theo động tác của hắn chiếu vào, mang đến bên trong một mảnh vàng óng ánh.

Sở Tô bị ánh nắng chiếu lóa mắt, bất quá náng chiều cũng không tính là quá mãnh liệt, cậu híp mắt, ngồi dậy trên giường, đi ra ngoài xem. Từ vị trí của cậu có thể xem bãi cắt mầu vàng ở bên ngoài, nước biển màu lam, hàng cây dừa xanh biếc, và lữ khách chạy trốn bãi biển. Trong biển có không ít lữ khách đang chơi nước, bơi, chung quanh bờ biển có thể thấy được các tán dù màu lớn, dưới tán dù có du khách đơn độc, cũng có người yêu thành đôi. Mặc dù khoảng cách cũng không tính là rất gần, thế nhưng cái loại cảm giác tự do này khiến trong lòng cậu trở nên rất tự tại.

Tiếu Thần kéo rèm cửa sổ xong, quay đầu lại thấy cậu ngồi ở trên giường, khuôn mặt vốn than hiện mang theo nét tươi cười yếu ớt nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, không khỏi cũng cười theo, “Muốn đến cạnh biển không?” Hắn đưa lưng về phía ánh tà dương, Sở Tô không thấy rõ mặt của hắn, lại có thể cảm thụ nhu hòa và yêu thương trong mắt hắn.

Trời xanh, ánh dương quang, mây trắng, bãi biển, còn có vợ.

Sở Tô cúi đầu nở nụ cười, trong lòng nghĩ đến, như vậy thật tốt.

*

Hai người thu thập đơn giản một chút đã đi xuống lầu, dưới lầu khách sạn có một nhà hàng chuyên biệt, bên trong phòng ăn có hai khu vực buffet thịt nướng và món ăn, ở giữa dùng một cái lối đi nhỏ tương đối rộng tách ra. Sở Tô ở giữa hai gian suy nghĩ một chút cuối cùng lựa chọn buffet thịt nướng tương đối nhiều đồ ăn.

Món ăn buffet thịt nướng có rất nhiều, ở trong thành thị ven biển thức ăn chủ yếu tự nhiên không thể thiếu các loại tôm, cua, bào ngư, ngoại trừ hải sản ra, các loại thịt cũng không ít. Tiếu Thần phụ trách lấy thịt, Sở Tô phụ trách lấy rau trộn và tráng miệng, hai người phân công hợp tác, rất nhanh trên mặt bàn liền để không ít món ăn cần nướng.

“Uống trước chút canh.” Tiểu Thần bưng tới một chén canh để trước mặt cậu, sau đó bắt đầu đem miếng thịt để trên bếp than nướng, thịt tươi phát ra tiếng “xèo xèo”, bốc lên làn khói trắng nhẹ.

“Nướng thêm a.” Sở Tô nhấp một hớp canh nói, buông cái muỗng ra liền cầm lấy cái kẹp hỗ trợ nướng.

“Anh tới, em uống canh trước.” Tiếu Thần nói với cậu, ý bảo cậu trước ăn chút gì lót bụng, nghe yêu cầu của cậu gắp mấy khối thịt bỏ vào nướng thêm.

“Nga.” Sở Tô nghe lời buông cái kẹp xuống, tiếp tục uống canh.

Thịt nơi này cắt rất đều đều, không mỏng cũng không dày, không bao lâu liền chín thịt. Tiếu Thần gắp thịt đặt vào trong chén Sở Tô, lại bỏ thêm những món ăn khác lên tiếp tục nước, thấy sau khi Sở Tô ăn một miếng thịt, thật hứng thú hỏi, “Thế nào, tay nghề được không?”

Sở Tô nhai vài cái liền nuốt thịt xuống, “Đây căn bản không cần kỹ thuật có được không?”

“Ôi chao, bạn học Tô Tiểu Quai, bạn trai cũng cần phải dỗ thật tốt có được không?” Tiếu Thần nói, đối với cậu làm ra bộ dáng muốn khen ngợi.

“A, kỳ thực ăn thật ngon.” Sở Tô nghiêm túc gật đầu một cái, thỏa mãn dục vọng hắn cầu khen ngợi.

“Anh cũng cảm thấy như vậy.” Tiếu đại thần cảm giác phi thường hài lòng, thấy cậu uống xong chén canh thuận tiện hỏi, “Còn muốn ăn canh không?” Bởi vì muốn nướng thịt, vừa rồi hắn lấy canh cho Sở Tô cũng không nhiều.

“Không được, ăn thịt.” Sở Tô dùng chiếc đũa lật miếng dê béo ở trước mặt một cái, thấy nó đã chín liền gắp vào chén Tiếu Thần, nói, “Ăn nhiều chút phát triển thân thể.”

Tiếu Thần nghe vậy vui vẻ một hồi, ý vị thâm trường nhìn cậu, “Em muốn anh dài chỗ nào?”

“Anh chỗ nào còn cần dài?” Sở Tô hỏi ngược lại hắn, ăn đầy miệng rong biển trộn.

“Phốc.” Tiếu Thần nở nụ cười, bị cậu hỏi ngược lại như thế, nghĩ muốn đùa giỡn lưu manh cũng không được nữa rồi, nếu như nói một chỗ, đây chẳng phải là nói mình dáng dấp không đủ? Quả nhiên là Tô đáng khinh.

“Chúng ta ăn xong trời cũng đã tối rồi, đi qua có thể ngắm biển hay không a?” Sở Tô nhìn ra ngoài một chút, hiện tại đã sắp bảy giờ rồi, chờ bọn cậu cơm nước xong phỏng chừng cũng hơn tám giờ rồi, đến lúc đó ven biển cũng không biết có thể nhìn thấy gì hay không.

“Đừng lo, chung quanh có đèn.” Tiếu Thần nói, tiếp theo có hàm ý nói câu, “Hơn nữa buổi tối ít người.”

Lời của hắn khiến cho đôi đũa đang gắp rau của Sở Tô dừng một chút, nhìn hắn một cái, “Tư tưởng của anh quá dâm đãng rồi.”

“Ân hừ.” Tiếu Thần hừ câu, “Anh chỉ là rất đơn thuần trần thuật sự thực, em suy nghĩ quá nhiều rồi lão đại.”

“Tiếu đại thần.” Sở Tô nghiêm chỉnh kêu hắn một tiếng, nói, “Anh quá không biết xấu hổ.”

Tiếu Thần thấp cười nhẹ mấy tiếng, tránh đi bếp nướng, dựa qua kéo gần lại một ít khoảng cách giữa hai người, nhẹ giọng nói, “Một hồi anh sẽ cho em biết cái gì mới gọi là chân chính không biết xấu hổ.”

Lúc hắn nói câu này, mắt không nháy một cái nhìn Sở Tô, trong mắt như là mang theo hỏa diễm, thanh âm trầm thấp mê hoặc, khiến Sở Tô không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, gắp miếng thịt đã nguội trong chén nhét vào miệng hắn, “Ăn của anh đi.”

Tiếu Thần phối hợp há miệng ăn miếng thịt trên đũa của cậu, chỉ là cuối cùng còn cắn đầu đũa cậu một cái, động tác kia thấy thế nào cũng đều giống như là đang khiêu khích, phối với ánh mắt thâm thúy của hắn, khiến sống lưng Sở Tô đã tê rần một chút, lập tức lại có loại xung động bạo cây hoa cúc tàn của hắn một lần.

Bữa cơm này hai người ăn hơn một giờ, sau khi ra khỏi nhà hàng muốn đi đến bãi biển. Sở Tô mặc T-shirt trắng đơn giản và quần đi biển, chân mang dép lào, Tiếu Thần mặc cũng giống cậu, chỉ là quần của hai người một là hoa trắng nền xanh, một là nền trắng hoa xanh.

Hai người cách bờ biển càng ngày càng gần, cát dưới chân cũng càng ngày càng ướt, không ít cát mịn tràn vào dưới chân. Giống như lời Tiếu Thần đã nói, bờ biển xung quanh cách khách sạn không xa được sắp xếp dựng lên không ít đèn, tuy rằng độ chiếu sáng cũng không phải rất lớn, nhưng là vẫn có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh, huống chi còn có ánh trăng chiếu rọi xuống, tản bộ hoặc lặn đêm ở cạnh biển hoàn toàn không là vấn đề.

Ban đêm cạnh bờ biển phần lớn là tình nhân hẹn hò đi tản bộ, còn có một ít du khách lặn đêm. Hai người Sở Tô không có đi đến bãi biển gần khách sạn, mà đi dọc theo một hướng khác. Theo bước chân chậm rãi của hai người, người chung quanh càng ngày càng ít, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ và tiếng sóng biển, loại bầu không khí an tĩnh tự nhiên này khiến cho hai người rất hưởng thụ.

Sở Tô đi tới đi tới liền dừng lại, cúi đầu nhìn cát dưới chân, có không ít hạt cát ướt át dính vào chân và bên trong dép của cậu, hạt cát cùng dép ma sát khiến cậu có chút khó chịu. Vì vậy cậu thẳng thắn bỏ dép ra cầm trên tay, lúc đầu bởi vì không có quá quen với việc dẫm chân không trên cát, thế nhưng sau khi đi được mấy bước cảm giác cũng không tệ lắm.

Tiếu Thần thấy cậu bỏ dép cầm trên tay cũng liền giống như cậu cùng nhau cầm trên tay, vươn cái tay trống lôi kéo Sở Tô, cùng cậu bước đi chậm rãi về phía trước. Vết chân hai người dẫm ở trên cát, sau đó bị thủy triều xóa tan.

“Chúng ta có thể bị người khác thấy hay không a?” Sở Tô hoảng hốt khi hai người nắm tay nhau, “Nếu bị người thấy thì làm sao bây giờ?”

“Thấy liền thấy thôi.” Tiếu Thần nhéo một cái vào lòng bàn tay của cậu, “Thấy được là tốt nhất, miễn cho lại tới một người Mộc Tiểu Quy.”

Sở Tô nở nụ cười, đối với hành vi ghen tuông này của hắn có chút cạn lời, “Nó mới bốn tuổi, bốn tuổi thôi có được không vậy đại thần, chính là nó vẫn còn nhóc con đái dầm, anh lại ăn giấm của nó?”

“Bốn tuổi cũng là nam.” Tiếu Thần nghiêm túc nói, “Tình địch là phải phòng từ nhỏ, chờ lớn lên liền không còn kịp rồi. Ngoài ra, anh cũng biết được là nó vẫn còn đái dâm, chậc chậc.” Nói xong bày một bộ dáng ghét bỏ.

Lúc này bạn học Mộc Tiểu Quy bị ghét bỏ đang vẻ mặt phiền muộn nhìn gương, khổ não làm thế nào đem một đầu tóc quăn của mình biến thành tóc đen thẳng, nếu như nhóc biết mình bị hai người Sở Tô nói bốn tuổi còn đái dầm phỏng chừng lại muốn tạc mao.

Sau khi đi một đoạn đường, hai người cách khách sạn đã có một chút xa, chỉ có thể không nghe rõ thanh âm của các du khách xa xa truyền tới. Sở Tô dừng lại, vứt dép qua một bên, giơ tay lên liền đem T-Shirt trên người cởi ra, cậu duỗi duỗi thắt lưng, “Chúng ta xuống bơi đi.”

Ở dưới ánh trăng chiếu xuống sáng tỏ, thân hình thiếu niên đứng ở dưới nước biển có vẻ càng thêm thon dài, bởi vì động tác vươn vai làm cho eo của cậu càng thêm tinh tế thanh mảnh. Tiếu Thần nhìn cái cổ cậu xoay xoay, tiếp đó khom lưng cởi quần đi biển ra, lộ ra quần bơi bên trong màu đen, Quần bơi bó sát người bao vây lấy mông tròn vểnh, hai chân thon dài thẳng tắp mang theo mê hoặc vô hạn. Tiếu Thần đột nhiên cảm thấy cổ họng mình có chút khát, mỗi một đường cong trên người của người trước mắt đối với hắn mà nói đều tựa như hấp dẫn trí mạng.

“Anh không bơi sao? Em đi bơi nha.” Sở Tô thấy hắn bình tĩnh nhìn mình không nói lời nào, liền đem quần áo đã cởi ra đưa cho hắn, “Chờ em trở lại.” Nói xong cũng cất bước hướng mặt biển mà đi ra.

Tiếu Thần nhìn cậu từng bước một đi vào trong biển, lúc nước biển tràn đến chỗ đầu gối cậu liền ngừng lại, sau đó nhún một cái nhảy vào trong biển, chỉ để lại một tàn ảnh cùng sóng gợn lăn tăn ngoài khơi, tiếp đó liền thấy cậu lại nhú đầu lên ở một vị trí khác, hướng chính mình hô, “Xuống đây a.”

Nếu như lúc này còn không nhúc nhích mà nói mình liền không phải là đàn ông. Tiếu Thần trong lòng yên lặng thổ tào một câu, đem quần áo Sở Tô cởi ra đặt ở chỗ thủy triều không tới, lại cởi ra quần áo của mình để ở bên cạnh.

Sở Tô bồng bềnh ở trên mặt biển, nhìn Tiếu Thần từng bước một đi tới mình. Quần bơi trên người đối phương cùng mình là một kiểu, quần bơi màu đen hơi mỏng mặc ở trên dáng người của hắn có vẻ gợi cảm cực kỳ, bất kể là cơ bụng trên người hắn, hay là tuyến nhân ngư* duyên dáng, Sở Tô đều cảm thấy gợi cảm đến rối tinh rối mù, lẽ nào đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi? Cậu không nhịn được cười mà cười.

“Cười cái gì?” Tiếu Thần đi tới bên cạnh cậu, thấy cậu nhìn mình cười liền lên tiếng hỏi.

“Không có gì.” Sở Tô nói, “Chúng ta bơi đua đi, đã lâu không có xuống biển.”

“Được.” Tiếu Thần cười nói, “Bất quá đừng bơi ra biển sâu, buổi tối sóng biển không ổn định, bơi đến chỗ bên cạnh đi.” Hắn nói chỉ chỉ về một hướng khác.

“Được.” Sở Tô không có ý kiến, “Liền bơi từ bên này đến cây dừa thứ năm kia, xem ai tới đó trước.” Cây dừa cậu nói đại khái khoảng hơn 100m.

Tiếu Thần gật đầu, dựa sát vào bên cậu hỏi một câu, “Thắng có phần thưởng gì?”

“Thắng rồi lại nói ha.” Sở Tô nói.

Theo một tiếng bắt đầu, hai người đồng thời hướng mục đích mà bơi đi. Sở Tô và Tiếu Thần đều là bơi tự do, động tác bơi cũng rất nhuần nhuyễn hơn nữa rất nhanh, hai người không ai nhường ai xông về phía trước. Lúc sắp tới mục đích Sở Tô đã muốn vượt lên trên dẫn đầu một chút, Tiếu Thần bị bỏ lại ở phía sau khoảng 50cm. Ngay lúc Sở Tô lập tức sắp đến đích đột nhiên cảm giác quần bơi dưới thân bị vật gì kéo một chút, tuy rằng nhìn không thấy được nhưng có thể cảm giác rõ ràng được quần bơi bị cởi phân nửa, mà còn có loại điệu bộ bị tiếp tục kéo xuống. Cậu phải dừng lại kéo quần lên, dừng lại này dĩ nhiên phát hiện không thấy Tiếu Thần đâu. Cậu sửng sốt một chút, trong lòng cả kinh, cũng không đoái hoài đến quần bơi còn đang treo một nửa dưới thân mình, buột miệng kêu lên, “Tiếu đại ….”

“Rào rào–”, trước mắt đột nhiên toát ra một trận bọt nước, thanh âm gọi Tiếu đại ca còn chưa có ra khỏi miệng đã bị cắt đứt, Tiếu Thần vừa mới biến mất từ trong nước nhô ra, khi cậu còn chưa có thời gian kịp phản ứng đột nhiên vươn tay kéo cậu ôm vào lòng, một tay nắm hông của cậu, một tay đè xuống sau ót của cậu, tiếp đó miệng liền bị ngăn chặn.

Trong lúc môi lưỡi giao triền đó còn có vị mặn nhàn nhạt, đó là vị của nước biển. Hai người ôm nhau bồng bềnh ở trên mặt biển, không ngừng trao đổi nước bọt trong miệng lẫn nhau,  đầu lưỡi bị câu triền hút khiến cho Sở Tô cảm thấy có chút tê dại, nhiệt độ làn da dán chặt nhau rõ ràng là đang ngâm trong nước biển cậu lại cảm thấy vô pháp sao lãng.

Tay của Tiếu Thần từ bên hông cậu trợt xuống, đi tới cái mông tròn vểnh kia, đặt lên một mảnh da thịt mềm mại. Động tác của hắn khiến Sở Tô trong nháy mắt phản ứng lại, ngừng động tác hôn môi cùng hắn, kéo ra khoảng cách của hai người, hít một hơi thật sâu, “Ngọa tào, anh kéo quần bơi của ông!!”

Tiếu Thần dừng lại động tác trong tay của mình, cúi đầu nặng nề nở nụ cười, cũng không phủ nhận, “Ừ, kéo chính là em.”

“Em lập tức sắp thắng rồi.” Sở Tô nói, “Anh ăn gian.”

“Ai thắng ai thua không thể hề gì …” Tiếu Thần cười nói, thanh âm có chút khàn khàn, “Bảo bối, em không cảm thấy lúc này chúng ta nên làm chút gì sao?”

“Chuyện mà em muốn làm nhất chính là kéo quần lên.” Sở Tô liếc mắt nhìn hắn, vươn tay muốn kéo quần bơi của mình lên, không ngờ Tiếu Thần lại là có mắt phía dưới chặn lại tay cậu kéo xuống.

“Em cũng có thể cởi của anh.” Tiếu Thần nắm tay cầm quần của cậu, sử dụng chút lực đem cậu hướng chính mình đè xuống, lúc này hai người dán đến càng gần. Động tác này cũng đủ để cho Sở Tô cảm nhận được địa phương kia biến hóa của Tiếu Thần càng rõ ràng, mà cậu nửa quần bơi căn bản không giấu được cái gì, cách một tầng vải vóc thật mỏng, bộ vị quan trọng của hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, đối phương độ cong gồ lên khiến cho cậu hít vào một hơi.

“Thật không biết xấu hổ, còn có thể an tĩnh bơi lội hay không a.” Sở Tô có loại xung động muốn che mặt, còn may hai người cách vị trí khách sạn khá xa, bốn phía không có ai, nếu không ngày mai hai người không chừng liền sẽ hồng.

“Đây là phản ứng sinh lý bình thường.” Tiếu Thần cúi đầu nhè nhẹ cắn rái tay của cậu, thấp giọng bên tai cậu nói, “Nhìn cơ thể trần trụi của người mình thích bơi qua bơi lại ở trước mặt, không cứng rắn đó là liệt dương.”

Động tác của hắn khiến cho Sở Tô sợ nhột rụt rụt cái cổ một cái, phản bác, “Ai trần trụi?! Cái lão cởi quần bơi người khác!”

“Anh không cởi của người khác, chỉ cởi của em.” Tiếu Thần vừa nói, vừa hôn xương quai xanh của cậu, động tác trên tay liên tục, Sở Tô vốn còn lộ nửa cái quần bơi lúc này hoàn toàn bị hắn kéo xuống hết rồi, hắn nhẹ nhàng ở bên tai Sở Tô nói, “Ngoan, cũng cởi giúp anh.”

“…” Sở Tô quả thực ngay cả khí lực để che mặt cũng bị mất, má ơi, vì sao mỗi lần đến loại thời điểm này đại thần vốn chính trực lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?!! Cậu từ từ nhắm hai mắt dốc lòng chuyên tâm, ngón tay kéo lấy cạp quần bơi đối phương dùng một chút lực liền đem nó kéo xuống dưới, khi cậu kéo quần xuống Tiếu Thần cũng rất phối hợp giơ chân cởi bỏ quần.

Cái này là được rồi, tất cả mọi người đều cởi.

Bởi vì động tác của cậu, Tiếu Thần cười mấy tiếng trong im lặng, hắn liếm hôn xương quai xanh của cậu mấy cái, “Thật đúng là lão đại đơn giản thô bạo a.” Nói xong rất không biết xấu hổ dùng chân chen vào giữa hai đùi Sở Tô, ma sát mập mờ chỗ da vùng bắp đùi của cậu.

“Câm miệng anh đi.” Sở Tô hung tợn dán tới ngăn chặn cái miệng của hắn.

Dù sao cũng là ở bên ngoài, Tiếu Thần cũng không có chân chính làm đến sau cùng, hơn nữa hai người ở trong biển cũng không có thuận tiện, hôn nhẹ sờ sờ làm cho đối phương ra liền ngừng lại. Chờ lúc kết thúc quần bơi bị cởi từ sớm cũng không biết đã trôi đi nơi nào rồi.

Hai người ngồi lặn ở dưới nước biển, nước biển vừa vặn che tới thắt lưng. Sở Tô lấy cùi chỏ chống ở trên bờ cắt nằm nửa, thở hổn hển một hồi lâu mới thở bình thường lại, Tiếu Thần cũng cùng cậu nửa nằm ở bên cạnh.

Ban đêm ngoài khơi dưới ánh trăng hiện ra một mảnh màu bạc lân quang, nhìn nước biển trôi dạt, Sở Tô đột nhiên bật cười. Tiếu Thần không hiểu nhìn cậu, “Cười cái gì?”

“Thế hệ con cháu của anh thuận theo sóng biển mà đi rồi.” Sở Tô hé miệng vui vẻ nói.

Tiếu Thần sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp ý của cậu, vừa rồi hai người ở trong biển lăn qua lăn lại một phen ngược lại không phải là bị nước biển cuốn trôi đi không ít con cháu sao? Hắn cũng cười theo, “Đó là con cháu chúng ta.”

“Em cảm giác trên mông đều là cát.” Sở Tô nhìn hắn một cái lõa thể ngồi ở trên bờ cát thật đúng là cái thể nghiệm không tốt tí nào.

“Anh cũng cảm giác như vậy.” Tiếu Thần tán đồng gật đầu.

“Đều tại anh …” Sở Tô nói được một nửa ngừng lại, tay nhỏ mò được một mảnh vải vóc bồng bềnh trong nước biển, vừa cầm lại nhìn vậy mà là một cái quần bơi màu đen, kiểu dáng rõ ràng chính là cái quần cậu vừa mặc. Nhìn quần bơi mất mà có được cậu liền vui vẻ, vẫy vẫy nó hướng Tiếu Thần, “Quần của em đã trở về, cái mông của anh có khỏe không?”

“…” Tiếu Thần đối với hành động cậu nhìn có chút hả hê nói có chút bất đắc dĩ, “Nhìn size một chút, em xác định thật là của em sao?”

Hắn vừa nói như vậy Sở Tô mới nhớ lại hai người mặc chính là quần giống nhau, cái trên tay này cũng không biết là của cậu hay là của Tiếu Thần. Bất quá của người nào đều không có hề gì, cậu cầm lấy quần bơi khom lưng mặc vào, “Mặc vào chính là của em.” Lúc mặc vào mới phát hiện thật đúng là có chút rộng.

“Tùy em nói.” Tiếu Thần đối với loại hành vi đùa giỡn lưu manh này của cậu đã thành thói quen, cưng chìu cười cười, “Chuẩn bị đi về sao?”

“Đi chứ, dù sao cũng không phải em lõa chạy.” Sở Tô đứng dậy, còn đặc biệt khoe khoang quần bơi trên người mình, đối với hắn nói, “Đứng lên không? Có bản lĩnh đùa giỡn lưu manh, anh có bản lĩnh lão chạy a.”

“Em đã muốn xem như vậy, anh đây liền lõa thể là được rồi.” Tiếu Thần một bộ dáng anh cũng có thể thỏa mãn em, nói xong đứng dậy từ trong nước.

“Hán tử lõa chạy, anh uy vũ hùng tráng.” Sở Tô cảm thán một câu.

Tiếu Thần nở nụ cười, nhìn xung quanh một chút không có ai liền đứng lên, cùng Sở Tô đi tới nơi để quần áo lấy quần áo mặc vào. Lập tức cùng nhau bước chậm trở về khách sạn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

–Người mặc quần bơi đại thần, cậu uy vũ hùng tráng!!

–Ngọt ngào một chút, chương sau come out.

Chú thích:

Tuyến nhân ngư

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.