Chương trước
Chương sau
Từ nhà chính Tiếu gia đi ra không bao lâu Sở Tô liền ngủ ở trên xe, Tiếu Thần thấy cậu tựa lưng ở ghế phó lái híp mắt, không khỏi thả chậm tốc độ xe, vươn tay chỉnh phát thanh về nhỏ nhất, gặp đèn đỏ ngừng lại. Phía ngoài cửa xe ánh đèn hồng hồng, người đi đường vội vội vàng vàng, Tiếu Thần thừa dịp chờ đèn đỏ quay đầu nhìn về phía Sở Tô, cậu ấy ngủ thực an tĩnh, lồng ngực phập phồng cường độ nhỏ, như là mơ thấy cái chuyện gì vui khóe miệng lộ ra độ cung nhạt nhẽo.

Tiếu Thần ánh mắt ôn nhu, vươn tay chạm mặt cậu, có loại nhiệt độ lành lạnh, hắn thu tay về ngược lại chỉnh điều hòa trong xe cao một chút.

Lúc trở lại gara dưới hầm nhà tiểu khu Sở Tô còn chưa có tỉnh lại, Tiếu Thần cũng không đánh thức cậu, ngồi ở trong xe chờ cậu tỉnh lại cùng lên lầu.

Sau khi vào cửa Sở Tô rõ ràng còn có chút mệt, mơ mơ màng màng tùy Tiếu Thần lôi kéo tay cậu đi theo ở phía sau hắn, thẳng đến cậu ngồi vào trên ghế sa lon Tiếu Thần lấy ly sữa bò đặt trong tay cậu mới thoáng thanh tỉnh một ít, bưng ly sữa nhấp một ngụm, nói với hắn, “Cảm ơn Tiếu đại ca.”

“Cảm ơn cái gì.” Tiếu Thần cười nói, ngồi vào bên cạnh cậu, thay cậu nhéo nhéo sau gáy.” “Vẫn còn mệt mỏi sao?”

“Vẫn ổn.” Sở Tô lắc đầu, ngoại trừ trên người có chút chua xót ngoài ra đã khỏe hơn rất nhiều rồi, cậu cúi đầu nhấp một hớp sữa, lại đem cái ly đưa đến bên mép Tiếu Thần, Tiếu Thần cúi đầu liền thuận tay cậu nhấp một ngụm, Sở Tô cầm ly cũng không phải rất ổn định, làm cho bên mép hắn lưu lại một vòng trắng sữa.

Tiếu Thần không đi làm cùng Sở Tô mặc T shirt đơn giản, tóc cũng tùy ý chải lên trán, hiện tại bên mép lại xuất hiện vòng sữa đáng yêu, Sở Tô nhìn thấy nhịn không được cười ra tiếng, Tiếu Thần không hiểu cho nên nhìn cậu, “Cười cái gì?”

Sở Tô không nói gì, trái lại tiến tới hôn hắn một cái, duỗi đầu lưỡi liếm sữa bên mép hắn, sau đó lui lại, “Bên mép anh dính sữa.”

Tiếu Thần hạ mi, mới vừa rồi đầu lưỡi cậu liếm khóe miệng hắn có chút ngứa, trong lòng hiện lên hồi ức hai người tối qua triền miên không có khoảng cách, ánh mắt trở nên có chút sâu thẳm, đáy lòng nhảy lên xung động muốn đem cậu ôm ở trong lòng. Bất quá hắn cũng biết tối qua Sở Tô là lần đầu không thích hợp lại vận động kịch liệt, chỉ có thể áp xuống rung động trong lòng, lẳng lặng nhìn thiếu niên ở trước mặt đang cúi đầu uống sữa.

“Uống không hết.” Sở Tô uống cạn hai phần ba ly sữa lại dừng lại, ly sữa quá lớn rồi, Tiếu Thần lại rót tràn đầy một ly sữa, cậu vừa rồi ở Tiếu gia lại bị hai người Tiếu Khải Đức và Diêu Tân Ngọc lôi kéo ăn không ít đồ ăn, hiện tại miễn cưỡng uống một ít sữa thực sự là uống không nổi nữa.

Tiếu Thần lấy cái ly cậu qua uống hết phần sữa còn dư lại, tiện tay để cái ly qua một bên, ôm cậu ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm tiêu thực.

Cho tới lúc nói đến Lý Dung An Sở Tô nở nụ cười, nói, “Kỳ thực em thực sự không biết ba anh lại thích chữ của Lý lão sư, lúc chuẩn bị quà em còn xoắn xuýt một hồi lâu.”

“Đêm nay đoán chừng ông ấy phải ôm cuộn giấy ngủ chung rồi.” Tiếu Thần giúp cậu thả lỏng ngón tay, cười nói, “Bất quá bạn học Tô Tiểu Quai, em ưu tú như vậy, anh áp lực rất lớn a.”

“Ưu tú?” Sở Tô nghiêng đầu một chút, nhìn về phía hắn, “Anh là đang nói em sao?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Sở Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không, đều không đúng.”

Tiếu Thần dừng lại động tác trong tay, nhìn cậu, “Hửm?”

“Em không ưu tú.” Sở Tô rút ngón tay từ trong tay hắn về, nói nghiêm túc, “Trong phương diện ngoại ngữ em hiểu rõ phản ứng chỉ là so với người bình thường nhanh hơn một chút thôi, đại bộ phận đều là công lao của Nạp Lan lão gia tử, ông dạy em rất nhiều. Ở phương diện thư pháp học cũng không tốt, Lý lão sư nói lòng của em không ở nơi đó, trong chữ có hình nhưng vô tâm.” Nói đến đây cậu ngừng lại chút, như là đang tổ chức ngôn ngữ, “Ngoài ra tính cách của em cũng không tốt, trước đây người bên cạnh có thể chung đụng rất ít, cho nên em cũng không quá biết phương pháp ở chung cùng bạn học, ngô, kỳ thực chỗ thiếu hụt của em thật nhiều.” Trước đây Sở Nghiệp và La Quỳnh Thư sau khi đón cậu từ La gia về hai người đều vội vàng sự nghiệp hầu như không có bao nhiêu thời gian có thể bồi cậu, phần lớn thời gian đối mặt đều là người làm trong nhà, càng về sau phát hiện chuyện Sở Nghiệp có tình nhân bên ngoài, tính cách của cậu càng thêm an tĩnh, lâu dần cũng liền trở nên trầm mặc, chỉ có ở trước mặt người quen chân chính mới có thể sinh động một chút.

Biểu tình của Sở Tô lúc nói đến đây rất bình thường, thế nhưng Tiếu Thần chính là từ trong ánh mắt của cậu nhìn thấu một tia cô đơn không rõ ràng, dáng vẻ của cậu như là nhớ đến chuyện gì không vui.

“Đứa ngốc, với anh mà nói em như vậy cũng rất tốt.” Tiếu Thần vươn tay sờ sờ mái tóc xoăn của cậu, xúc cảm mềm mại kia khiến cho đáy lòng của hắn mềm thành một mảnh, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định hỏi ra, “Tiểu Quai, anh có chuyện muốn hỏi em, nếu như em nguyện ý anh hy vọng em có thể nói cho anh biết.”

“Cái gì a?” Sở Tô nhìn hắn.

“Ở ca hội lần trước em có nói vào thời điểm em chật vật nhất, anh đã cùng em đi qua khoảng thời gian em khó khăn nhất.” Tiếu Thần phát hiện lúc nói ra chữ này biểu tình Sở Tô trong nháy mắt sững sờ không khỏi dừng lại một chút, cầm tay cậu, ‘Em có thể nói cho anh biết, là chuyện gì không?”

Bầu không khí vốn ấm áp bởi vì lời hắn nói mà lắng động lại, hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi, Sở Tô yên lặng dời ánh mắt, cúi đầu không nói gì. Tiếu Thần thấy cậu cúi đầu, càng thêm nắm chặt tay cậu, tiến tới hôn đỉnh đầu cậu một cái, thở dài, “Không muốn nói có thể không nói, đừng để trong lòng, coi như anh chưa từng hỏi đi, nha?”

“Em nói cho anh biết.’ Sở Tô nói một câu thật nhỏ, ngẩng đầu, “Những chuyện kia đều đã là quá khứ rồi, không có gì là không thể nói và không muốn nói.”

Sở Tô đem chuyện cấp hai năm đó ngẫu nhiên phát hiện cha mình Sở Nghiệp có tình nhân ở bên ngoài, cha mẹ trở mặt, thế nhưng sợ cậu chịu không nổi vẫn luôn giấu giếm đầu đuôi sự việc đều nói cho Tiếu Thần nghe.

Lúc Sở Tô còn rất nhỏ bởi vì cha mẹ bận rộn công việc, phần lớn thời gian đều là sống ở La gia, đoạn thời gian ở La gia là hồi ức vui sướng nhất trong quá trình trưởng thành của cậu, nơi đó có ông ngoại yêu thương cậu, có La Thiếu Hằng và La Hào làm bạn với cậu, tất cả bất an khi từ nhỏ đã phải rời xa cha mẹ đều được bọn họ xóa sạch. Tuy rằng ở La gia trong thời gian rất dài, nhưng ở trong trí nhớ của cậu bất kể bận rộn bao nhiêu, chỉ cần đến cuối tuần La Quỳnh Thư và Sở Nghiệp đều sẽ đến đón cậu về nhà, loại cuộc sống này vẫn duy trì liên tục đến lúc chuyện tình của La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành bị vạch trần, La Thiếu Hằng rời khỏi La gia, cậu cũng bị cha mẹ đón trở về.

Lúc rời khỏi La gia cậu mới bảy tuổi, tuổi còn nhỏ cậu cũng không biết loại ý nghĩ rời đi này là có ý gì, cho rằng chỉ là trở lại bên người cha mẹ mà thôi, thẳng đến thỉnh thoảng cậu đến La gia làm thế nào cũng không thể tìm thấy La Thiếu Hằng, từ thái độ trốn tránh của các trưởng bối mới chậm rãi biết được người cậu nhỏ của cậu vẫn luôn yêu thương và chiếu cố cậu đã rời khỏi La gia, khi cậu nói muốn đi tìm đối phương, lại bị La Quỳnh Thư đối xử nghiêm khắc, khiến cho cậu không bao giờ lại nhắc đến La Thiếu Hằng nữa, lúc đó cậu không hiểu mẹ là bởi vì cái gì mà phản đối cậu lui tới cùng La Thiếu Hằng như vậy, thế nhưng cậu vô pháp phản kháng.

Sau khi trở về Sở gia từng có một đoạn thời gian ngắn La Quỳnh Thư buông tay công việc ở công ty ở nhà làm bạn với cậu, mỗi ngày đưa đón cậu đi học tan học, sau đó cậu nghĩ đó chính là lúc mà cậu và mẹ thân cận nhất đi. Loại cuộc sống này cũng không có duy trì liên tục bao lâu, khi cậu lên tiểu học không bao lâu La Quỳnh Thư liền đem cậu giao cho bảo mẫu, một ngày ba bữa do bảo mẫu chuẩn bị, đi học tan học có tài xế chuyên môn đưa đón. Ban đầu Sở Nghiệp và La Quỳnh Thư buổi tối còn có thể về nhà ăn cơm, sẽ kiểm tra bài tập của cậu, hỏi cậu chuyện xảy ra ở trường học, dần dà thời gian hai người trở về càng ngày càng trễ, thời gian đi công tác càng ngày càng nhiều, thậm chí có thời gian nửa tháng đều không thấy mặt được một lần, bên cạnh người hỏi han ân cần lại là bảo mẫu, họp phụ huynh là trợ lý Sở Nghiệp đi. Sau này cậu cũng từ lúc mới bắt đầu chờ mong hai người trở về đến dần dần hình thành thói quen một người sinh hoạt, cậu không hề hỏi bảo mẫu cha mẹ lúc nào thì có thể trở về, không hỏi vì sao họp phụ huynh lại là người khác đến nữa.

Theo thời gian trôi qua, công ty Sở Nghiệp càng làm càng lớn, Sở Tô cũng càng lúc càng lớn, mãi cho đến thời gian sơ trung Sở Nghiệp vốn công tác bận rộn vậy mà khác thường bắt đầu đúng giờ tan làm về nhà, đương nhiên còn có La Quỳnh Thư, cậu không rõ này là vì cái gì, có lẽ là sự nghiệp Sở gia đã ổn định, hay là hai người cảm thấy thua thiệt cậu, nhưng bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, đã quen với một người Sở Tô vào lúc đó vẫn là cảm nhận được ấm áp gia đình đã lâu, cha cao lớn ôn hòa, mẹ xinh đẹp ôn nhu, gia đình ấm áp, đây là cậu chờ mong đã lâu.

Thời điểm cấp hai trong lúc vô tình thấy cha mẹ cãi nhau một lần, cậu chưa kịp nghe hai người là bởi vì chuyện gì mà nổi lên tranh chấp, hai người thấy cậu đều ăn ý ngừng lại, lúc cậu hỏi cũng chỉ là nói chuyện công việc, bảo cậu không cần để ý những chuyện này. Trong kinh doanh quan niệm của Sở Nghiệp và La Quỳnh Thư không giống nhau, lúc đó cậu cũng không để ý đến, thẳng đến khi bồi Lâm Tưởng Thất đến Lâm thị thấy Sở Nghiệp, khi đó người đi ở bên cạnh Sở Nghiệp, khoát cánh tay ông nhưng không phải là La Quỳnh Thư, mà là một cô gái trẻ tuổi xa lạ.

Cậu rất xa đi theo hai người một đoạn đường, thấy hai người vào tiệm trang sức, sau khi đi ra ngoài lại đi vào một quán cà phê sa hoa, toàn bộ hành trình người con gái kia đều thân mật khoát cánh tay Sở Nghiệp, mặc dù Sở Nghiệp không có động tác thân mật khác, thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được quan hệ của hai người đó không bình thường. Cậu theo hai người đó một đường, Lâm Tưởng Thất lại yên lặng bồi cậu đi một đường, lúc cậu dừng lại lại vươn tay nắm tay cậu, dành cho cậu an ủi không tiếng động. Cậu đứng ở trước cửa tiệm cà phê, đột nhiên liền hiểu vì sao trong khoảng thời gian này Sở Nghiệp vẫn chuyển tiền vào thẻ cậu nhiều như vậy, làm một học sinh trung học có ngân sách to lớn gửi ngân hàng cậu căn bản không dùng tới, cậu mới mười bốn tuổi, dưới tên cậu đã có hai căn hộ thuộc về mình, cùng mấy cái cửa hàng, nguyên lai là vì bồi thường. Cũng hiểu vì sao trong ánh mắt La Quỳnh Thư nhìn cậu vì cái gì lại trong cưng chìu mang theo khổ sở mà cậu không nhìn thấu.

Sở Tô, Sở Thư.

Tên của cậu là bao gồm tên của Sở Nghiệp và La Quỳnh Thư.

Hai người yêu thương đã từng nói với cậu cậu là lễ vật tốt đẹp nhất mà ông trời ban cho bọn họ, là tiếp diễn tình cảm và sinh mạng của hai người. Nếu như tình cảm mất, sự hiện hữu của cậu là thời khắc nhắc nhở La Quỳnh Thư tình yêu của bà và Sở Nghiệp năm đó chính là một hồi chê cười.

Sau khi trở về từ Lâm thị cậu lén lút tìm người điều tra Sở Nghiệp và người con gái đó, mới biết được nguyên lai hơn một năm trước Sở Nghiệp cũng đã nuôi tình nhân bên ngoài. Cứ như vậy khác thường trong khoảng thời gian này liền thông thấu, là hổ thẹn, Sở Nghiệp đối với cậu hổ thẹn.

Thế nhưng ở trong lòng của Sở Tô, Sở Nghiệp chân chính thua thiệt cũng không phải cậu, mà là La Quỳnh Thư, cái người phụ nữ đã cùng ông ấy phấn đấu lập nghiệp.

“Lúc đó thời điểm nhận được kết quả điều tra em có chút bối rối, trong ấn tượng của em hai người bọn họ là không chia tay được.” Sở Tô hít vào một hơi, nói, “Lúc còn rất nhỏ nghe mẹ nói ba đối với bà rất tốt, lúc học đại học hai người mướn chung một căn phòng nhỏ ở, bà nói đó là thời gian bà cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhất.”

“Yêu nhau từ đại học đến khi tốt nghiệp, mẹ cùng ông ấy gây dựng sự nghiệp, từ một công ty nhỏ bắt đầu làm lên, là con gái duy nhất La gia, bà chưa từng ăn dù là một chút khổ, lại theo ông ấy từ nghiệp vụ cơ bản nhất đi lên. Ngay từ đầu ông ngoại cũng không đồng ý hai người ở cùng nhau, bởi vì ba là gia đình đơn thân thông thường. Sau đó ông ngoại không thể nhìn mẹ theo ba chịu khổ, nhẹ dạ chỉ có thể đồng ý cho bọn họ kết hôn, bảo cậu cả giúp ba, có La gia tham gia, công ty chậm rãi làm ăn lên, cũng là khi đó bọn họ bắt đầu bề bộn nhiều việc, em cũng sống nhờ ở La gia.”

Nói đến đây Sở Tô thở dài, Tiếu Thần nắm chặt tay cậu, xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của cậu, cậu ngẩng đầu nở nụ cười với Tiếu Thần, tiếp tục nói, “Sau đó sau khi quan hệ của bọn họ tan vỡ lại che giấu em, sợ ảnh hưởng đến em, sự lo lắng của bọn họ không có sai, sau khi em biết quả thực hậm hực một thời gian, em không muốn nhìn ánh mắt quan tâm của ba, em sẽ cảm thấy đó là bởi vì hổ thẹn. Cũng sợ thấy bộ dáng thất vọng của mẹ. Khi đó thật giống như thứ mà em tin tưởng bấy lâu nay hoàn toàn không tồn tại, em vẫn luôn là một người.”

“Lúc thi đậu cao trung em lựa chọn trụ ở trường, em cho rằng như vậy sẽ làm cho em không còn cảm thấy cô đơn nữa, thế nhưng tập thể ký túc xá làm cho em càng thêm không có quen, nửa học kỳ sau em lại xin học ngoại trú. Quan hệ của ba mẹ vẫn giằng co, em cũng vẫn giả vờ như không biết, không biết nên dùng thái độ gì đi đối mặt, mãi cho đến cao nhị năm ấy nghe được kịch truyền thanh của anh.” Sở Tô bốn diện vô biểu tình kể chuyện trên mặt lại lộ ra nụ cười nho nhỏ, thanh âm bình thản cũng dính vào ôn nhu nhè nhẹ, “Lần đầu tiên nghe chính là bộ kịch mới nhất của anh, sau đó lại nghe hết tất cả kịch truyền thanh của anh, em thích nhất vẫn là《Bất phụ quân khanh》của anh.”

“Vì sao?” Tiếu Thần nhẹ giọng hỏi, là bộ kịch đầu tiên hắn vào giới, 《Bất phụ quân khanh》lúc đó hắn còn chưa biết đến võng phối, mặc kệ là tình cảm hay là thanh âm đều nắm giữ không đủ, không nghĩ tới Sở Tô lại nói cậu thích nhất chính là bộ kịch này.

Sở Tô nhìn hắn nở nụ cười, mắt mang theo ánh sáng không biết tên, “Bởi vì Mộc Tô a.”

Bởi vì Mộc Tô.

Trong tâm Tiếu Thần hung hăng chấn động, nguyên lai là bởi vì Mộc Tô.

Mộc Tô, Sở Tô, Tô Tô. Chu Thành Dữ mà hắn chủ dịch ở trong kịch luôn luôn thích gọi Mộc Tô là Tô Tô, trong kịch 《Bất phụ quân khanh》 mẹ của Mộc Tô khi cậu còn bé đã chết bệnh, cùng trong vòng một năm cha lại cưới vợ mới, theo vào cửa còn có một em trai chỉ so với cậu nhỏ hơn gần hai tuổi, nguyên lai cha đã sớm mấy năm ở bên ngoài có tình nhân. Mộc Tô trải qua cùng Sở Tô có chút tương tự, không giống chính là bên cạnh Mộc Tô có một Chu Thành Dữ từ nhỏ luôn bảo hộ cậu vì cậu giải quyết hết thảy.

“Lúc đó còn nghĩ qua, nếu như bên cạnh em cũng có một Chu Thành Dữ thì tốt rồi.” Sở Tô cười cười, mang theo thở dài không rõ ràng. Vào lúc đó cậu luôn luôn nhịn không được đem mình nhập vào trong kịch, cũng bởi như thế, cái vai Tiếu Thần hư huyễn diễn dịch kia bồi cậu vượt qua nhiều năm như vậy.

Nhìn dáng tươi cười cô đơn của cậu, thảo nào lần trước thời điểm nhắc đến cha mẹ Sở Tô lại có loại phản ứng đó, Tiếu Thần đau lòng vươn tay kéo cậu ấn vào trong lồng ngực mình, thấp giọng nói, “Mặc dù không có Chu Thành Dữ, nhưng em có Tiếu Thần, mặc kệ trước đây thế nào, sau này đều có anh cùng em.”

Cái trán Sở Tô tựa vào lồng ngực hắn, cảm thụ nhịp tim nóng bỏng của hắn, lộ ra nụ cười thật to, đúng vậy, mặc kệ trước đây làm sao, sau này đều có hắn ở bên cạnh.

“Vậy bọn họ bây giờ là tình huống gì?” Tiếu Thần hỏi.

“Cùng trước đây không khác lắm, bọn họ vẫn cho là giấu giếm tốt.” Sở Tô nói, “Em không biết bọn họ rốt cuộc có ly hôn hay không, thế nhưng em dự định cùng mẹ nói chuyện này, cùng bà dọn ra ngoài, không muốn vẫn tiếp tục như vậy, mẹ phải có cuộc sống mà bà nên có.”

Tiếu Thần nghe xong gật đầu, vẫn như vậy cũng không phải biện pháp.

“Đúng rồi.” Sở Tô ngẩng đầu lên, “Chờ anh rãnh rỗi có thời gian, dẫn anh đi gặp chú em, chính là con trai nhỏ của ông ngoại em, ở làng du lịch kia.”

“Người đó gọi là cậu.” Tiếu Thần sửa đúng cho cậu.

“Đều giống nhau.” Sở Tô không thèm để ý, “Chú ấy còn chưa biết chuyện của anh, em muốn nói cho chú ấy biết.”

“Nói với chú ấy không thành vấn đề sao? Chú ấy có thể trách em hay không?”

“Sẽ không.” Sở Tô lắc đầu, “Chú ấy giống với chúng ta, di, em vừa rồi không có nói với anh sao, chú ấy rời khỏi La gia cũng là bởi vì nguyên nhân này.”

Tiếu Thần kinh ngạc nhìn cậu, Sở Tô nói tiếp, “Bất quá bọn họ không có ở cùng nhau.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Thẩm Mạc Thành đã chết.”

“Em nói ai?” Tiếu Thần sửng sốt, cho là mình nghe lầm.

“Thẩm Mạc Thành a, vợ của chú em.” Sở Tô nói, thấy phản ứng của hắn có chút kỳ quái, “Anh làm sao vậy?”

“Em xác định là gọi Thẩm Mạc Thành?” Tiếu Thần lần thứ hai xác nhận, Sở Tô gật đầu, đang muốn hỏi hắn vì sao lại hỏi như vậy, linh quang trong đầu lóe lên, “Anh quen hắn ta?” (Chỗ này, mình thiết nghĩ CP Thiếu Hằng với Mạc Thành cũng không quá lớn tuổi, Thiếu Hằng lại là cậu nhỏ của Tô Tô, vì thế về vai vế mình vẫn để Tô Tô xưng là cậu/ chú, do Tiếu đại thần cùng thuyền với Tô Tô nên vẫn sẽ để xưng như Tô Tô, còn Mạc Thành thì chưa đâu vô đâu nên để xưng hô bình thường hắn ta tránh trường hợp nhầm lẫn CP đó đã già =)).)

“Anh không xác định người kia có phải là người mà em nói hay không, em chờ một chút.” Tiếu Thần trở lại thư phòng lấy laptop ra, sau khi khởi động máy nhập pass màn hình tìm đến tài liệu năm đó thu thập được có liên quan đến Trầm gia, tìm ra ảnh chụp của Thẩm Mạc Thành cho Sở Tô xem, “Là hắn ta sao?”

Ở B thành trong ba đại thế gia Tiếu, Thẩm, Lôi, Thẩm gia thần bí nhất, làm gia chủ đương nhiệm tư liệu của Thẩm Mạc Thành đối bên ngoài càng là thật ít ỏi, hắn ta ít tiếp nhận bất cứ phỏng vấn gì, ở trường hợp lớn cũng rất ít nhìn thấy hắn ta lộ diện, trên mặt hạng mục lớn Thẩm gia do cháu trai hắn ta Thẩm Gia Vinh làm thay, mà hắn ta là người nắm quyền sau lưng.

Ánh mắt người đàn ông trong hình lạnh lùng, khuôn mặt cứng rắn không có một biểu tình, lông mày nhíu lại. Tuy rằng cùng khí chất không quá giống với người trong ấn tượng, thế nhưng Sở Tô vẫn là nhận ra được, nếu như không có nhận sai mà nói, người đàn ông này cùng người trong hình ở phòng La Thiếu Hằng là cùng một người, hai người không chỉ lớn lên giống nhau, bao gồm vết sẹo ở đuôi lông mày đều giống nhau như đúc.

“Hắn ta là gia chủ đương nhiệm của Thẩm gia, nếu như hắn ta và người mà em nói chính là cùng một người mà nói, như vậy các em chắc là nghĩ sai rồi, hắn ta càng không chết, đây là ảnh chụp lúc ba năm trước hắn ta trở lại Thẩm gia quản lý quyền lực.” Tiếu Thần nói.

Lời của hắn khiến cho Sở Tô nhíu mày, người trong ảnh chụp là giống nhau, thế nhưng cậu không dám cam đoan có phải là cùng một người thật hay không, bởi vì cậu chỉ gặp qua Thẩm Mạc Thành trong hình. Cậu suy nghĩ một chút, nói, “Có thể giúp em gặp hắn ta một lần hay không? Nếu như bọn họ là cùng một người, em muốn hỏi hắn ta một chút năm đó tại sao hắn ta muốn rời đi.” Thanh âm Sở Tô trầm xuống, nghĩ tới bộ dáng La Thiếu Hằng tìm kiếm đối phương ở khắp nơi không có mục đích cậu đã cảm thấy khó chịu, “Chú em đợi hắn ta mười năm, em muốn hỏi một chút hắn ta có còn nhớ rõ La Thiếu Hằng người này hay không.”

“Ngày mai anh bảo Vương Hiểu đến Thẩm gia đưa thiệp mời.” Tiếu Thần nói, nhẹ giọng an ủi cậu, “Đừng khổ sở, trước gặp được người lại nói.”

Sở Tô gật đầu, áp chế xung động muốn đem chuyện này nói cho La Thiếu Hằng, trước hết cậu đi xác nhận có phải người kia hay không, cậu không hy vọng lại nhìn thấy bộ dáng thất vọng của La Thiếu Hằng.Tác giả có lời muốn nói:

Sở Tô: Thẩm Mạc Thành, anh còn nhớ rõ La Thiếu Hằng ở ven hồ Đại Minh năm đó không?

Sở Tô: Chú tôi nói, chú ấy đợi mười năm, hận mười năm, suy nghĩ mười năm, oán hận mười năm, nhưng vẫn muốn cảm ơn ông trời, khiến cho chú ấy có một người có thể chờ có thể trách mắng có thể nhớ có thể oán hận.

Tiếu Thần: …

La Thiếu Hằng: ….

Thẩm Mạc Thành: …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.