–Tiêu ca không có ý này, Tô đáng khinh nhanh đình chỉ não bổ của mày đi, đại thần biết sẽ khóc!
Sở Tô một bên xem khung chat khinh bỉ chính mình, một bên miệng không khống chế được chậm rãi câu dẫn ra một nụ cười, coi như thỏa mãn một chút ảo tưởng của mình, dù sao cũng không cần tiền.
Văn Ý Tô: Khụ, may là anh trở lại sớm.
Em có biết anh đang đợi em không: Lão Đại là đã chấp chận trao quyền rồi sao?
Văn Ý Tô: Ai là Lão Đại của anh, đừng gọi loạn.
Em có biết anh đang đợi em không: Đại Đại?
Văn Ý Tô: Cũng đâu có lớn như vậy.
Em có biết anh đang đợi em không: Thì ra là thế.
Văn Ý Tô: Thời điểm nên lớn vẫn là sẽ lớn.
Em có biết anh đang đợi em không: ….
…. Đã không thể càng không biết xấu hổ rồi, thời điểm nên lớn vẫn là sẽ lớn …. Ngọa tào, Tô Tiểu Quai mày là muốn nơi nào lớn nha!!!
Sở Tô khụ một tiếng, xoa xoa mặt chính mình để cho chính trực của mình nổi dậy, không thể xin lỗi cái tên “Văn Ý Tô” của mình có nội hàm văn nghệ như vậy, mặt khác chú giải của đại thần hình như có chút ngốc, ngẫm lại vẫn là đổi cho hắn thành “Trầm Tiêu”
Văn Ý Tô: Lúc trước chưa từng nghĩ qua muốn trao quyền .
Bởi vì anh không trở về, chờ lúc anh trở lại, em lại phát hiện không biết phải lên tiếng như nào.
Trầm Tiêu: Thật may lúc trước cậu không cho trao quyền, hiện tại cậu có nguyện ý cho tôi cơ hội lần này không?
Anh có nguyện ý cho em cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-chi-dai-than-cong-luoc-chien-vong-phoi-chien-luoc-cong-phong-dai-than/131321/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.