Cuối cùng Bí Uyên vẫn thu dọn đồ đạc theo sư huynh của cậu xuống Giang Nam, may là cũng không phải mùa du lịch, mua vé cũng không khó khăn lắm. Máy bay bay lúc 18:35, buổi chiều 3h Ly Đồ sẽ tới đón người. Sau khi đã bỏ hết hành lý vào sau xe taxi, Bí Uyên lại xác nhận lần nữa: “Sư huynh em thực sự không cần mang theo chút tiền mặt nào sao?”
Những người dễ lạc đường thường có thói quen mang theo chút vật ngoài thân, đây là lợi thế tạo cảm giác an toàn cho họ.
Ly Đồ thở dài: “Thực sự không cần mà, lần này là đi tham gia hội nghị, bên kia đều đã sắp xếp hết rồi. Em chỉ cần không đi lạc thì tuyệt đối không thành vấn đề.”
Đến sân bay, trải qua kiểm tra an ninh, tới lúc ngồi đợi đến giờ bay, Bí Uyên ghé sát vào cửa sổ sáng sủa không chịu đi. Cậu bé ít khi trải đời đáng thương ấy, nhìn là có thể hiểu được với thuộc tính mù đường của cậu thì sẽ tạo thành ảnh hưởng quan trọng cả đời, tuyệt không phải chỉ là tiếc nuối khó có thể vượt khỏi Trung Quốc hay Châu Á mà thôi. Ly Đồ mỉm cười lấy notebook ra, sữa lại file ppt của anh.
Từ Bắc Kinh tới Hàng Châu chẳng qua mất hai tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay, Bí Uyên mềm nhũn để Ly Đồ dắt xuống. Lúc máy bay vừa cất cánh thì hưng phấn lắm, nhìn thấy mây mù mênh mông thì nhảy nhót, tới khi qua 2 giờ bay thì hoàn toàn ngược lại, đầu choáng váng buồn nôn ghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-chi-1-chuyen-1-nguoi-tu-tu-du-va-bi-du/3092010/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.